#BooMew
Sáng hôm sau.
Tư Noãn Noãn dần dần lim dim mở mắt dậy, hai lòng bàn chân tuy có đau nhưng ổn hơn chút ít rồi. Đang định ngồi dậy, thì cửa phòng bị mở ra. Tư Noãn Noãn nhìn theo khe cửa dần dần mở ra, Aley nhẹ nhàng bước vào, vừa thấy cô tỉnh.
Aley khẽ câu môi lên.
" Sáng tốt lành. "
Tư Noãn Noãn ngẩn ra một chút, cũng đáp lại.
" Sáng tốt lành. " đây là lần đầu tiên có người chúc buổi sáng với cô, môi Tư Noãn Noãn khẽ câu lên, đây là cuộc sống thường ngày của những người ở chung sao? Thật thích.
Cô chưa từng... chưa từng trải qua cái cảm giác khi bạn bè hay người nhà nói với cô " Sáng tốt lành. " lúc còn đi học, vì không muốn đối nghịch Tư Chân Châu nên đa số những người từng chơi thân với cô đều tách cô ra. Họ thà bỏ mặc cô, chứ một câu hay một từ họ cũng không dám nói ra. Tư Noãn Noãn thật cảm thấy bình thường, vốn dĩ cô cũng không còn ai, vậy thì cứ cô đơn thôi, cũng chả chết được. Bây giờ nghĩ lại, cô bỏ đi quá nhiều thứ tốt đẹp của cuộc đời.
Aley nhìn Tư Noãn Noãn thất thần hồi lâu khẽ nói.
" Chị có dậy được không? "
Aley để ý, thấy lòng bàn chân của Tư Noãn Noãn vẫn còn đỏ lên, vài chỗ phồng đã xẹp xuống chút ít.
Tư Noãn Noãn gật đầu một cái, mặt không cảm xúc đứng dậy.
Không phải không đau, nhưng đây không phải lúc cô than đau, với lại chút vết thương này có nhằm nhò gì, lúc trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le/208296/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.