Minh Lâm im lặng đưa lưng về phía Phỉ Vô Dư.
Phỉ Vô Dư lại nói.
" Anh sợ mất em... sợ em sẽ thật sự rời đi nên mới ép em... "
" Anh... anh ghen với bạn em... anh cảm thấy thật khó chịu khi em cứ muốn gặp người bạn đó. "
" Có lẽ lúc trước là do anh yêu đơn phương Tư Noãn Noãn nên không nhận ra tình cảm của em nhưng đến bây giờ hồi tưởng lại quá khứ anh chợt thấy được những lần chúng ta bốn mặt chạm nhau, cái ánh mắt của em cũng như bây giờ chứa chan một chút gì đó đau lòng và nhớ thương. "
" Minh Lâm, chúng ta bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc đi có được không? "
Minh Lâm nằm đó im lặng một lúc lâu, khi Phỉ Vô Dư cảm thấy bản thân đã hết cơ hội đang định đứng dậy rời đi thì giọng nói khàn khàn của Minh Lâm vang lên.
" Được. " giọng nói khàn khàn do kịch liệt quá độ làm Minh Lâm vừa nói xong liền đỏ mặt.
Phỉ Vô Dư hai mắt trừng to ra.
" Thật... thật sự? "
Minh Lâm ho khan " khụ " một tiếng gật đầu.
" Ừ! "
Phỉ Vô Dư mím môi nhịn cười nhưng vẫn không thể giấu được sự vui sướng ở trong mắt.
Anh nhào đến ôm Minh Lâm.
" Á... " bị động vào chỗ còn đang đau, Minh Lâm la lên một tiếng.
Phỉ Vô Dư hết hồn mà lùi lại.
" Anh xin... xin lỗi. "
Minh Lâm quay mặt qua cười nói.
" Không... không sao. "
Hai người bốn mắt nhìn nhau cười... đây là tình yêu...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le/1247144/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.