Bởi vì dù có chuẩn bị tinh thần như thế nào thì khi đối mặt thì ai cũng phải đau lòng cũng phải chịu đựng.
Chỉ cần phải nghĩ đến cái cảnh Lê Bá Sâm tỉnh lại không nhận ra cô cũng không nhận ra con của cả hai thì Tư Noãn Noãn liền cảm thấy khổ sở.
Tư Noãn Noãn hít một hơi sâu, rời khỏi phòng vệ sinh.
Lưu Hà Mi nhìn bóng lưng Tư Noãn Noãn, bà muốn nói rồi lại thôi.
Có lẽ đối với bà, việc Lê Bá Sâm bình an vô sự là tốt và bà không còn lo lắng gì quá nhiều nhưng Tư Noãn Noãn thì khác.
Có lẽ con bé vẫn lo lắng nếu Lê Bá Sâm tỉnh dậy và quên đi nó.
Lưu Hà Mi nhìn nhìn Tư Noãn Noãn đang ngồi bên cạnh Lê Bá Sâm, bà đi đến nhỏ giọng nói.
" Mẹ ra ngoài mua chút đồ ăn cho con. Con đừng ngồi đó nữa, ra ghế sofa dựa vào nghỉ ngơi một lúc đi nhé! "
Tư Noãn Noãn cười, gật đầu không nói gì.
Lưu Hà Mi đi ra ngoài, mày bà nhíu lại.
Lưu Minh Vân đi tới.
" Cô. "
Lưu Hà Mi gật đầu hỏi.
" Con về lâu chưa? " dừng một chút lại nói.
" Cảm ơn con. "
Lưu Minh Vân gật đầu nói.
" Con về được vài hôm rồi nhưng do bận việc nên mới không nói với cô được. " " Ừ! " Lưu Hà Mi cười cười gật đầu định rời đi thì Lưu Minh Vân lại nói.
" Cô gái bên trong là vợ của Bá Sâm thật sao cô? "
Lưu Hà Mi gật đầu.
" Đúng thế! Có chuyện gì sao? "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le/1247132/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.