#BooMew
Cho dù có bù đắp ra sao cũng không đủ, nhưng chỉ cần còn ở bên nhau thì sớm hay muộn, mọi đau buồn của trước kia sẽ được xoa dịu lại hết.
Nhưng chỉ là cái tia hy vọng đó vĩnh viễn không tồn tại khi anh để cô thêm một lần, lại một lần nữa chịu tổn thương.
Lê Bá Sâm cười khổ, cái nụ cười chứa đựng vô vàng bi thương trong đó.
Tư Noãn Noãn cúi đầu không nói gì, cô hít một hơi thật sâu mãi một lúc lâu sau cô mới nói.
" Chuyện đã qua, cũng nên quên đi, chỉ là... chúng ta thật sự có duyên nhưng phận... " còn chưa nói hết ý muốn nói, Lê Bá Sâm liền chen ngang.
" Anh sẽ thay đổi số phận, chỉ cần anh phẫu thuật xong, chỉ cần trong một tháng có thể nhớ được em là ai thì em sẽ trở về bên anh có phải không Noãn Noãn? "
Lê Bá Sâm nhìn Tư Noãn Noãn nghiêm túc hỏi, đấy là một cơ hội duy nhất cũng như cuối cùng mà anh có từ cô, nếu như không thể nhớ lại thì xem như anh mất hết...
Tư Noãn Noãn nhìn Lê Bá Sâm hồi lâu, cô nặng nề gật đầu một cái.
Lê Bá Sâm nhếch mép... anh nhất định không để mất cơ hội này đâu, anh nhất định phải nhớ cô...
Tư Noãn Noãn và Lê Bá Sâm ngồi ngoài đấy vừa ngắm hoa, vừa nói chuyện thật lâu mãi cho đến khi quản gia Lâm gọi vào ăn cơm mới thôi.
- --
Phòng bếp.
Bàn ăn quen thuộc, đồ dùng quen thuộc chỉ là vị trí hiện tại khác.
Anh và Tư Noãn Noãn ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le/1247042/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.