Sau khi Hà Sinh Khứu rời đi.
Căn phòng chỉ còn duy nhất mỗi Lê Bá Sâm và Tư Noãn Thiên.
Lê Bá Sâm đặt Lê Bá Sâm ngồi trên bàn làm việc của anh, mày anh nhíu chặt nhìn chằm chằm Tư Noãn Thiên, nhìn cánh tay đến đôi chân đầy thịt ngắn một đoạn của cậu bé thật lâu mà không lên tiếng.
Tư Noãn Thiên hít hít mũi nũng nịu gọi.
" Baba. "
Lê Bá Sâm giật mình, trái tim như có một dòng suối âm ấm đổ vào, cho dù muốn đứa bé trước mặt này là con thì cũng không thể nào...
Con của anh đã bị chính anh hại chết.
Lê Bá Sâm hít một hơi sâu nói.
" Bé con không được gọi bậy gọi bạ. " dừng một chút, Lê Bá Sâm lại nói.
" Hiện tại ta sẽ giúp con lau chùi vết thương, sẽ rất đau đấy. "
Tư Noãn Thiên mím môi, cảm giác như chính mình bị baba bỏ rơi, hai mắt vốn đã cạn nước thì giờ lại ngập nước mà nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm.
" Baba không nhận ra con sao? " dừng một chút, Tư Noãn Thiên như nhận ra chuyện gì đó, hai mắt bé to tròn nhìn chằm chằm Lê Bá Sâm dùng giọng nói non nớt nghẹn ngào nghiêm túc nói.
" Cũng đúng... baba làm sao nhớ con và chị gái, lúc con và chị gái sinh ra baba đã không ở bên cạnh! Có phải baba đã có một tiểu bảo bảo khác nữa mới không cần Thiên Thiên không? "
Tư Noãn Thiên cười khổ.
" Đúng như mẹ nói. Baba đã chết. " giọng nói của bé non nớt nhưng nghe sao cũng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le/1247015/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.