*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
#BooMew
Minh Lâm khó khăn lắm mới dỗ Tư Noãn Thiên nín, đi dạo hết một khu, nói chính xác anh đi bộ ôm cục thịt trong lòng cũng cực lắm chứ bộ.
Chính là còn chưa đến nơi thì từ xa anh đã nhìn thấy một cục thịt nho nhỏ khác " oa oa oa " khóc rống chạy đến ôm lấy chân anh.
Minh Lâm nhìn con gái hai mắt đỏ ửng khóc đến đáng thương như vậy trong lòng không khỏi xót mà cúi xuống dùng tay còn lại ôm lấy bé lên hỏi.
" Sao Thương Thương lại khóc? "
" Ô... ô... ô... " Tư Noãn Thương vừa nghe Minh Lâm hỏi, bé càng thương tâm mà khóc rống len.
Tư Noãn Thiên vốn đã nín, lần đầu bé nhìn thấy chị hai bé khóc, hai mắt bé dần dần đỏ lên " ô ô ô " khóc theo.
Minh Lâm cứng đờ người.
" Ngoan ngoan nín nín nè... "
" Ô... ô... "
" Ngoan ngoan, Thiên Thiên, Thương Thương nín nín Ba Lâm thương Ba Lâm thương... "
Tư Noãn Thiên nức nở nghẹn ngào nói.
" Ô... ô... chị hai khóc... ô ô... "
Tư Noãn Thương nhìn em trai khóc đáng thương như vậy, bé khẽ thút thít lấy cánh tay đầy thịt của mình xoa nhẹ khuôn mặt Tư Noãn Thiên, giọng nói non nớt nghẹn ngào vang lên.
" Thiên Thiên ngoan không khóc... hức... chị không khóc nữa hức... hức... "
Tư Noãn Thiên mím môi im bặt nhưng bé vẫn.
" Hức hức... Thiên Thiên không khóc... hức... hức... "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le/1247007/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.