#BooMew
Lê Bá Sâm... Lê Bá Sâm cái tên cô cố quên trong bốn năm qua nhưng không một ngày nào Tư Noãn Noãn có thể quên đi.
Đêm nào ngủ... cô cứ nghĩ sẽ được một giấc ngủ thật yên bình nhưng không...
Từng câu nói từng giọng nức nở của Lê Bá Sâm cứ quanh quẩn bên tai cô...
" Con không muốn... không muốn ly hôn... nếu như hạ bút xuống thì... thì vĩnh viễn cả đời này con sẽ mất cô ấy... con không muốn... mẹ xin mẹ... xin mẹ đừng như vậy... mẹ khuyên cô ấy ở lại với con đi... xin mẹ xin mẹ... con xin mẹ... "
" Không... không... con không thể sống thiếu cô ấy... con sẽ bù đắp cho cô ấy... dùng mạng sống của con để bù đắp cho cô ấy... mẹ... con quỳ lại xin mẹ... "
" Xin mẹ đừng chấp nhận cô ấy rời xa con... con sai... con biết con sai rồi xin mẹ... giúp con nói với cô ấy... đừng rời bỏ con... con không cần gì hết... chỉ cần cô ấy... con có thể làm trâu làm ngựa... xin mẹ mẹ ơi... "
" Mẹ... đừng mà... đừng mà... a... a... a. không... "
Rồi... cô lại còn nghe thấy giọng nói của Lê Bá Sâm trước lúc ký vào đơn ly hôn đó...
" Noãn Noãn... "
" Em thật sự muốn ly hôn sao? "
" Em không thể suy nghĩ gì thêm một chút sao? "
" Noãn Noãn... " Lê Bá Sâm quỳ xuống.
" Đừng ly hôn có được không? Đừng rời xa anh có được không? "
" Anh xin em... vợ ơi... vợ... anh biết sai rồi... xin em... "
Ngày đó... đơn ly hôn thấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le/1247004/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.