Nhạc Trúc Hạ ánh mắt sắc bén mà nhìn Tần Việt trừng trừng, đôi mắt cô sáng tựa như một viên ngọc quý, cô yếu ớt chớp mắt một cái, giọng nói cố ý ra vẻ quật cường nhưng thực chất lại không kiềm được mà run rẩy không ngừng.
- Anh....anh không thể nhốt tôi như vậy.....
- Tôi đương nhiên có thể!
Tần Việt dứt khoát nói như điều đó rất hợp tình hợp lí, giọng hắn trầm thấp, hắn hơi cúi người, hơi thở mãnh liệt nam tính như phả đầy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
- Như em đã nói, tôi là kẻ điên, thế nên tôi sẽ dùng cách của người điên mà giày vò em!
Nói xong câu đó hắn nhếch môi cười lạnh, lấy tay vỗ nhè nhẹ đầu Nhạc Trúc Hạ rồi đứng dậy xoay người rời đi.
- Canh chừng cô ấy cho cẩn thận, nếu cô ấy mà trốn khỏi thì các anh biết rồi đấy!
Tần Việt lạnh lùng liếc mắt ra lệnh cho đám vệ sĩ bên ngoài rồi đóng chặt cửa lại.
- Vâng thưa Tần tổng! . Ngôn Tình Cổ Đại
Bên này, Giản Mộc thấy Tần Việt đã ra ngoài thì cũng chạy tới nhưng chỉ là lo lắng suông, bởi anh biết rõ một khi Tần Việt đã quyết định thì không gì có thể thay đổi được quyết định của hắn.
Mấy ngày sau.....
Không gian trong căn phòng tràn ngập sự lạnh lẽo và ảm đạm đến cùng cực, một chút tiếng động nhỏ cũng không hề có. Chiếc lồng sắt màu vàng dưới ánh sáng của chiếc đèn lập lòe càng làm cho con người ta có phần mê muội mà lưu luyến không rời.
Người con gái mềm mại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le-cua-tan-thieu/426626/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.