Tiếng thét chói tay vang lên cũng đủ biết Nhạc Trúc Hạ đã sợ hãi thế nào. Cô không ngờ người đàn ông này còn khiến cô sợ hơn của ba cô, Nhạc Gia Lâm nữa.
Hắn hóa quỷ rồi ư? Hắn định hút máu cô đến chết ư? Cô thật không dám nghĩ tới chuyện này nữa, lòng cô lúc này tràn ngập kinh hãi. Nhất là khi nhìn vào khóe môi của hắn còn dính máu của cô.....
Tần Việt không hề dừng lại động tác, mà khi nghe cô hét lớn thì càng thêm phấn kích mà mút mạnh một cái một lúc lâu rồi mới chịu buông cô ra.
Không khí im lặng bao trùm, dường như ngay cả tiếng thở cũng có thể nghe được.
Nhạc Trúc Hạ rốt cục cũng im lặng, bình tĩnh lại. Cô cẩn thận ngẩn đầu lên nhìn....
Lúc này, cô một lần nữa phát hiện Tần Việt đang nhìn mình chằm chằm, cặp mắt hổ phách kia không chút gợn sóng, làm cô không thể đọc nổi suy nghĩ của hắn. Đôi mắt thâm thúy dọa người, chiếc cằm kiêu ngạo hoàn mỹ vẫn như cũ toát lên vẻ nguy hiểm, lạnh lùng trong hắn.
Nhạc Trúc Hạ vội vàng cúi đầu, muốn khóc lại không dám khóc, thấy hắn không hề tiến lên thì run run lấy tay đi bộ ngực trần đầy đặn của mình lại.
Thấy thế, trong mắt của Tần Việt thoáng hiện một tia hài hước, hắn lạnh lùng nâng tay khẽ vuốt mái tóc dài màu hạt dẻ mềm mại của cô, thấy cô khẽ nhích ra thì khóe môi nhếch lên…...
- Mới vậy đã sợ rồi?
Một câu hỏi nhưng đầy vẻ châm biếm của hắn cất lên làm phá tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le-cua-tan-thieu/426616/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.