Nghe tới Nhạc gia, Nhạc Trúc Hạ khẽ rùng mình một cái, cô vừa chỉ mới thoát khỏi cái nơi quái quỷ đó thôi, bây giờ chẳng lẽ lại quay về đó sao?
Không, dù có chết cô cũng không muốn quay lại đó, huống hồ gì, lần này bọn họ bán cho cô cho Tần Việt, nhưng không biết lần sau nữa là sẽ là thế nào. Chỉ cần nghĩ thôi cô cũng cảm thấy sợ hãi không thôi.
Bất giác, cô ngước mắt lên nhìn Tần Việt. Biểu cảm lạnh lùng của hắn làm người ta thấy ớn lạnh, mà loại lạnh này như có thể đào sâu vào tận xương tủy, tựa như đang giữa mùa hè oi bức mà chui vào hang lạnh lẽo.
Tần Việt ngồi trên ghế sofa, màu đen của sofa cùng với hắn như hòa vào thành một. Hắn không có chút giấu giếm ánh mắt mà đánh giá Nhạc Trúc Hạ. Thân thể trong bộ âu phụ đen được thiết kế riêng từ nhà mốt Pháp nổi tiếng, thanh lịch, nhưng vẫn toát ra vẻ nguy hiểm, thần bí.
Đôi mắt sắc bén mà thâm thúy không để cho kẻ khác đọc được ý tứ ẩn chứa trong đó, khóe môi lạnh lùng cũng chẳng lưu chút tình cảm nào.
Trong lòng Nhạc Trúc Hạ thực bất an, cô có cảm giác ánh mắt của hắn như nuốt trọn con mồi.
Cô bất giác nuốt ực một cái, từ người của người đàn ông này tỏa ra một sự uy quyền đến lạ, cô cảm thấy như sắp ngạt thở đến nơi, ánh mắt khẽ động, cô đọc một lướt lại lần nữa, tay cô run run mà kí vào tờ hợp đồng hôn nhân kia.
Môi của Tần Việt khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-no-le-cua-tan-thieu/426614/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.