"Tao muốn năm triệu, tiền mặt." Giọng nói của Lý Bình Quý qua chức năng loa ngoài của điện thoại mà được khuếch đại ra ngoài.
Tạ Phái Hiên nhận được cuộc điện thoại của Lý Bình Quý thì cũng đã mười tám tiếng trôi qua, trong khoảng thời gian này, Tạ Kiến Hoa cũng mang theo Lý Mỹ Huệ tới.
Bọn họ cùng nhau chờ đợi tin tức trong căn nhà của Tạ Phái Hiên, Lý diêndanlqđ Mỹ Huệ qua lời của chồng biết được em trai mình bắt cóc An Bách, vừa sợ vừa nóng nảy.
Bà cố gắng chủ động liên lạc cho Lý Bình Quý, nhưng điện thoại lại tắt máy, hiện tại không ai tìm được ông ta.
Mặc dù, ngay từ lúc An Bách bị bắt đi cũng đã có người đi đường ghi nhớ biển số xe để báo cảnh sát, nhưng trước mắt ngoại trừ phát hiện trong nhà họ có gắn máy nghe trộm ra, thì cảnh sát hoàn toàn không có thêm tin tức gì về Lý Bình Quý, cho đến khi cuộc điện thoại này gọi tới.
Vừa nhận điện, thiết bị giám sát lập tức kết nối với máy tính để định vị vị trí.
Trong nháy mắt tinh thần của Vương Du Hàm trở nên căng thẳng, khẩn trương nắm lấy tay của Tạ Phái Hiên, Tạ Phái Hiên cũng nắm lấy tay của cô, trấn an tâm tình của cô.
Lý Mỹ Huệ vừa nghe thấy giọng nói của em trai mình, quả thật không thể tin được, giận đến thiếu chút nữa ngất đi.
Bà tức giận chất vấn: "Bình Quý! Em đang làm gì thế? Em điên rồi sao? Tại sao lại có thể bắt cóc An Bách?"
Lý Bình Quý nghe thấy giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mua-ve-bo-sung/539740/chuong-10-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.