Bước chân của Vương Du Hàm dừng lại, toàn thân cô trở nên căng thẳng, nhịp tim đập kịch liệt, bắt đầu suy nghĩ nên làm bộ không nghe thấy gì trực tiếp đi ra ngoài, hay là xoay người lại đối mặt với người đàn ông ở phía sau.
"Không phải cô muốn thấy An Bách sao?!" Giọng nói êm tai vang lên lần nữa, lần này anh lại ném mồi dụ cô.
Quả nhiên, bước chân của Vương Du Hàm chỉ thiếu chút nữa là bước điedanlqđ ra khỏi cửa phòng bệnh liền thu lại, cô vừa quay đầu lại, liền đối mặt với đôi con ngươi đen sâu thẳm.
"Chờ một chút nữa bảo mẫu sẽ đưa An Bách tới đây, cô muốn gặp nó, thì hãy ở lại đây đi."
"Thật sao?" Cô không giấu được vẻ mặt mừng rỡ.
"Thật, vào đi." Thu lại vẻ ngoài bệnh tật, anh nở nụ cười.
Lúc này, nếu như Phương Y Khiết vẫn còn ở đây, cô ấy nhất định sẽ cảm thấy như có dòng khí lạnh từ chân xộc thẳng lên đầu; còn đối với Đới Vĩ, hắn đại khái sẽ ngạc nhiên đến rớt cả cằm, hoài nghi Tạ Phái Hiên có phải là bị quỷ nhập vào hay không.
Còn Vương Du Hàm, bởi vì nghe anh nói có thể gặp được con trai, vì quá vui mừng nên đã làm cho cô không để ý đến nụ cười của anh có bao nhiêu dịu dàng.
Nhìn đồng hồ, anh nói: "Chắc là sẽ tới ngay thôi."
Vương Du Hàm không có cách nào đè nén sự hưng phấn cùng vui vẻ của mình, vẻ mặt tràn ngập ý cười, cho đến khi điedanlqđ anh nói một câu nói, mới để cho tất cả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mua-ve-bo-sung/265179/chuong-4-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.