"Sao cô ấu trĩ vậy, ai muốn gọi cô là chị chứ!" Anh gườm gườm nhìn cô, con ngươi thâm thúy bắt đầu bốc lửa.
An Á bĩu môi, lầu bầu câu tính khí thật kém.
Tính tình của anh sẽ thể hiện trực tiếp ra, bất luận là vui vẻ hay tức giận, luôn viết rõ ràng ở trên mặt, nhìn một lần là có thể nhìn thấu.
Cho nên, bây giờ nhìn thấy đáy mắt anh bốc hỏa, cô biết anh lại đang tức giận rồi.
Thật sự là rất kỳ quái, việc cô hai mươi sáu tuổi lớn hơn anh là sự thật, thật không hiểu được tại sao anh lại kiên trì như vậy, có chết cũng không chịu dienđanlqd gọi cô một tiếng chị, còn vì chuyện này mà tức giận, ai, quả nhiên tâm lý của thiếu niên thời kỳ trưởng thành khó mà nắm bắt được.
Mười tám tuổi không tính là thời kì trưởng thành ấy hả? Thôi, dù sao đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là tâm tình của tên Tạ Phái Hiên này thật sự là thay đổi còn nhanh hơn thời tiết!
"Không gọi thì thôi, chúng ta trở về vấn đề chính, mới vừa rồi cậu định lén vứt thuốc đi chứ gì?" Mặc dù cô dùng câu nghi vấn, nhưng ánh mắt nhìn anh lại tràn ngập khẳng định.
Đề tài lại quay trở lại, trong nháy mắt lửa giận đang thiêu cháy lòng anh bị cảm giác chột dạ dập tắt hơn phân nửa.
"Tôi không vứt." Anh vội vã mở lòng bàn tay phải ra, lấy vật chứng giải thích thay mình.
"Là ‘còn chưa vứt’." Cô buồn cười lật tẩy anh, con ngươi đen sáng chói bởi vì nụ cười mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mua-ve-bo-sung/265170/chuong-1-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.