Ngày hôm sau, Mạnh Nghênh thật sự không thể dậy sớm.
Xuống lầu dắt chó đi dạo như thời gian như cũ, và gặp được Hứa Dịch Châu.
Hai người và ba con chó gặp nhau trên đường, con Sữa và Bao Chứng lập tức lao về phía Hứa Dịch Châu, Thập Thất là đứa chững chạc nhất, nó vui mừng chạy lướt qua hai chú chó kia đến chỗ Mạnh Nghênh, cái đuôi phấn khích vẫy như mái chèo.
Mạnh Nghênh quỳ xuống để chạm vào nó, Thập Thất dúi đầu vào cô và liếm tay cô rất thân thiết.
Hứa Dịch Châu cũng cúi đầu vuốt ve hai chú chó, trên cổ tay anh đeo một chiếc Roger Dubuis đen tuyền, để che đi những đường gân nổi trên mu bàn tay: "Nhớ anh rồi phải không cục cưng."
Mạnh Nghênh thầm chê bai, gặp ai cũng gọi cục cưng, đến đâu cũng gieo rắc tình cảm, thật không có đức!
Hứa Dịch Châu vuốt ve bọn chó, ánh mắt lướt qua nhìn thấy sắc mặt tức giận của cô: “Vẫn còn giận sao?”
Mạnh Nghênh phớt lờ anh. Hứa Dịch Châu thở dài: "Sao lại giận dai như vậy, đã mấy ngày rồi vẫn không đếm xỉa gì đến tôi. Hay là tôi để em đánh một trận nhé?"
Mạnh Nghênh đứng dậy kéo dây dắt chó rời đi, Hứa Dịch Châu cũng không ngăn cô lại, đi được một lúc cô mới phát hiện có gì đó không ổn, cúi đầu nhìn lại thì thấy mình đang dắt Thập Thất.
Thập Thất nhìn cô bằng hai con mắt dễ thương, nó đi theo cô mà không có bất kỳ sự phản kháng nào.
Hứa Dịch Châu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397813/chuong-378.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.