Mạnh Nghênh một đường hối thúc, thúc đến bác tài cũng vội vã cuống cuồng theo cô, sau khi xuống xe cô liền lao nhanh đi, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nhà Hứa Dịch Châu.
Ấn chuông cửa xong, cửa vừa mở ra, cô thở hồng hộc đỡ khung cửa, không nói nên lời.
Hứa Dịch Châu thấy cô thở không ra hơi, bèn nói: “Đều bình an vô sự cả, em chạy vội như vậy làm gì.
Mạnh Nghênh đang thở phì phò vẫn chưa thể nói chuyện.
Tuy biết chó đã không sao, nhưng không tận mắt nhìn thấy chúng cô vẫn chưa yên tâm, vẫn lo lắng chúng bị kinh hãi sinh ra tâm lý sợ sệt.
Hứa Dịch Châu nhường đường: “Vào đi.”
Mạnh Nghênh chậm rãi hòa hoãn lại, bước vào huyền quan thì dừng bước, cúi đầu nhìn dưới đất.
Hứa Dịch Châu nhớ đến gì đó: “À, quên mất.” Anh khom lưng lấy một đôi dép lê nam từ trong tủ giày ra, “Chỗ tôi không có dép cho nữ, em mang tạm trước nhé.
Mạnh Nghênh gấp gáp muốn nhìn chó, vội vã thay dép lê bước vào: “Các con ơi!”
Nương theo hai tiếng kêu, bóng dáng của Sữa Bò và Bao Chứng chạy như bay từ bên trong ra, Mạnh Nghênh ngay lập tức ngồi xổm xuống, hai bé chó quả thực bị kinh sợ, vừa bổ nhào vào lòng cô vừa liếm loạn, rầm rì làm nũng.
“Cục cưng bị dọa rồi đúng không.” Mạnh Nghênh bị hai bé chó bổ nhào vào lòng khiến trọng tâm không vững mà ngồi phịch xuống đất, cô dứt khoát ngồi xếp bằng luôn, cô ôm lấy hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397799/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.