Lúc đó Phó Văn Thâm không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn ta cảm giác của anh, khi anh tận mắt chứng kiến chiếc xe đó không phanh kịp mà lao đến đâm vào cô.
Khi anh bế cô lên xe, cô đã bất tỉnh, thân thể mềm nhữn dựa vào người anh, máu trên đầu từ từ thấm qua âu phục và áo sơ mi của anh.
Trong thời gian Chung Lê hôn mê, mỗi ngày Phó Văn 'Thâm đều đến bệnh viện.
Khi không có ai canh chừng cô, anh sẽ vào phòng và ngồi bên giường cô một lúc.
Hôm đó như thường lệ anh đến bệnh viện, thanh toán hết viện phí, lúc mở cửa phòng bệnh đã thấy cô tỉnh dậy, ngồi trên giường bệnh.
Chiếc áo bệnh viện rộng thùng thình mặc trên cơ thể gầy như tờ giấy, băng gạc quấn quanh trán, khuôn mặt tái nhợt vì hôn mê nhiều ngày khiến cô trở nên mỏng manh yếu ớt.
Tình trạng của cô sau khi tỉnh lại rất kỳ lạ, cô đối với anh có vẻ xa lạ, nhưng trong lòng tràn đầy tức giận.
Cô mất trí nhớ, nhưng lại nhận anh là chồng mình.
Không rõ xuất phát từ suy nghĩ nào, nhưng Phó Văn 'Thâm cũng không phủ nhận.
Mặc dù cô có thái độ thù địch rất rõ ràng với "chồng” của mình, trong miệng xem anh thành một kẻ “ thập ác bất xá” vượt quá giới hạn của một tên cặn bã.
Nhưng cô sẽ gọi anh là chồng một cách ngọt ngào, “ giả mù sa mưa” để thể hiện tình yêu với anh, “lý trực khí tráng” mà nũng nịu với anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397758/chuong-323.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.