Trường trung học trực thuộc đã tổ chức lễ kỷ niệm 100 năm thành lập và tổ chức một bữa tiệc ăn mừng hoành tráng, vào ngày hôm đó, Phó Văn Thâm là đại diện học sinh xuất sắc của trường trung học phổ thông và cô là đại diện của trường trung học cơ sở.
Ở hậu trường bữa tiệc, anh đang đợi trước tấm màn đỏ sẫm, cô bước vào đứng bên cạnh anh, trên tóc cài một chiếc kẹp tóc hình hoa huệ tây tỉnh xảo trên sân khấu bài phát biểu của lãnh đạo trường học đã trở thành một âm thanh nền tẻ nhạt, dòng người đi qua đi lại, Phó Văn Thâm đã đợi rất lâu nhưng cô không nói chuyện với anh.
Một lúc sau, một giọng nói nhẹ nhàng từ bên cạnh truyền đến: “anh ơi”
Tay cầm bài phát biểu buông thống bên người, Phó Văn Thâm quay đầu lại, đầu tiên cô nhìn xuống đôi giày dưới chân: “Dây giày của tôi tuột rồi.”
Sau đó, cô ngước đôi mắt ngây thơ lên nhìn anh: “Anh có thể buộc nó cho tôi không? Váy của tôi hơi ngắn, nếu tôi ngồi xuống sẽ lộ mất" g
Phó Văn Thâm ngồi xuống trước mặt cô, nhặt sợi dây giày màu trắng lỏng lẻo lên, trong tầm nhìn của anh là bắp chân thon thả và thẳng tắp của cô. Anh cụp mắt xuống buộc dây giày, thắt nút.
Sau khi phát biểu xong, người dẫn chương trình bắt đầu phát biểu, giáo viên phụ trách tổ chức tiệc vội vàng chạy tới nhắc nhở: “Văn Thâm, tới em rồi, chuẩn bị đi, hai phút nữa...”
Phó Văn Thâm đứng thẳng lên như thể không có chuyện gì xảy ra trong vẻ mặt ngạc nhiên của người thầy kia.
Chung Lê lịch sự chào hỏi, giáo viên thu lại vẻ mặt và nói: "Hai phút nữa lên sân khấu rồi." Sau đó, anh và Chung Lê nhìn nhau trước khi rời đi.
Sau khi người đàn ông rời đi, Chung Lê đứng bên cạnh anh và nói: "Cảm ơn anh nhé."
lịch sự hơn khi còn nhỏ, không hôn vào má anh.
Phó Văn Thâm nói "ừm'.
Khi người dẫn chương trình đọc tên của anh, Phó Văn Thâm đi về phía sân khấu, Chung Lê gọi anh lại, chắp tay sau lưng nói: "Anh, cuối tuần sau là sinh nhật của em, nếu anh rảnh có thể đến chơi."
Phó Văn Thâm không rảnh, những ngày cuối tuần của anh có rất nhiều khóa học, và Nghiêm Đường- mẹ anh đang chuẩn bị cho anh du học.
Anh chưa bao giờ mua bất kỳ vật dụng cá nhân nào từ khi còn nhỏ và anh không biết rằng nhật ký chỉ tiêu của mình đang bị giám sát, chiếc trâm ngọc trai hoa huệ tây mà anh mua đã bị phát hiện và Nghiêm Đường cho rằng anh nên tập trung vào việc học và gửi anh ra nước. ngoài trước.
Cuối cùng anh vẫn không đến bữa tiệc sinh nhật đó.
Anh luôn quên răng anh không có quyền thích bất cứ thứ gì.
Trong bốn năm du học, Phó Văn Thâm ít khi trở lại Trung Quốc, và hiếm khi gặp cô, và thỉnh thoảng nghe được một số tin tức về cô từ người khác. nghe nói rằng sau khi cô vào cấp ba, nhiều chàng trai theo đuổi cô, nhưng tất cả đều bị từ chối.
nghe nói rằng cô ấy quan tâm đến cảm xúc của đối phương mỗi khi bị cô từ chối, nói với mọi người: "đợi Khi tôi trưởng thành, tôi nhất định sẽ suy nghĩ về anh."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]