Chung Lê lười biếng nói: "Tôi không có hứng thú lắm, nhưng cô đặc biệt mời tôi đến đây vì cô muốn nói chuyện, vì vậy tôi sẽ chỉ lắng nghe."
“Là bởi vì dáng vẻ cao cao tại thượng của cô.” La Uyển Oánh ác ý sắp tràn ra khỏi mắt, “Cô chẳng qua là may mắn tốt số, đầu thai tốt, tất cả những gì cô có được đều là nhà họ Chung và Phó Văn Thâm cho cô, rời khỏi bọn họ, thì cô còn là cái gì? Cao quý hơn tôi chỗ nào?"
Chung Lê mỉm cười và trả lời không chút do dự: "Rời khỏi nhà họ Chung và Phó Văn Thâm, tôi vẫn là Chung Lê, mỹ nhân xinh đẹp nhất Vân Nghị, và là vũ công tài năng có thiên phú nhất."
Cô duyên dáng ngả người trên ghế: "Tất cả những gì tôi có được đều là do họ yêu tôi, tôi quả thật cao quý. hơn cô, kẻ đang như đỉa hút máu người khác."
"Phó Văn Thâm kết hôn với cô chỉ vì mong muốn của gia đình anh ấy. Cô thực sự nghĩ rằng anh ấy yêu cô sao? Thật biết lừa mình dối người. Tôi tưởng là Chung đại tiểu thư cô đây rất có khí thế, nhưng xem ra cũng chỉ có vậy thôi, cam tâm tình nguyện làm thế thân cho. người khác."
Chung Lê liếc qua khóe mắt: "Thừa nhận là cô là người đã gửi những tin nhắn riêng đó?”
Đại khái là bởi vì cuối cùng bị vạch mặt, La Uyển Oánh không ngại thừa nhận mình đã làm chuyện gì: "Tôi có ý tốt nhắc nhở cô, cô nên cảm ơn tôi."
"Tôi thực sự nên cảm ơn vì tin nhắn riêng của cô, nếu không phải tin nhắn riêng đó, tôi sẽ không đãng trí và gặp tai nạn xe hơi, nếu không gặp tai nạn xe hơi, tôi sẽ không mất trí nhớ, nếu tôi không mất trí nhớ, làm sao tôi biết Phó Văn Thâm đã yêu thầm tôi hơn mười năm?”
Sắc mặt La Uyển Oánh biến đổi.
"Nói mới nhớ, cô cũng coi như là một nửa mai mối của chúng tôi."
Nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô ta, Chung Lê cười càng ngọt ngào hơn: "Nhưng cô đang làm điều tốt với mục đích xấu, vì vậy tôi vẫn là không nên cảm ơn cô rồi."
La Uyển Oánh không thích Chung Lê nên khi nghe tin cô sắp đính hôn với Phó Văn Thâm, cô ta đã dùng một †in nhắn riêng nặc danh để khiêu khích cô. Cô ta biết Chung Lê là người có lòng dạ cao, thà thiếu còn hơn thừa, không muốn làm chỗ dựa cho người khác, mặc kệ Phó Văn Thâm và Tống Thanh Mạn có ngoại tình hay không, chỉ cần cho cô nghỉ ngờ trong lòng là đủ.
Mọi chuyện quả nhiên đúng như cô ta dự đoán, hôn ước tan vỡ, nhưng cô ta sao có thể ngờ được sau đó sẽ ra sao.
Chung Lê lắc lắc ly nước ép lựu, vẻ mặt bình tĩnh lại: "Thật ra tôi ngưỡng mộ những người có tham vọng, nhưng tham vọng và lòng tham vẫn có sự khác biệt."
"Vậy thì sao, tôi đã làm được, không phải sao?"
La Uyển Oánh nở một nụ cười trên khuôn mặt, như thể cô ta là người chiến thắng: "Lúc Bạch Triển Kế khăng khăng một mực cầu hôn tôi, anh ấy đã chuyển toàn bộ cổ phần của công ty dưới tên anh ấy cho tôi. Nhìn đi, tất cả những gì cô có được, bây giờ tôi cũng đạt được rồi."
Chung Lê mơ hồ cảm thấy cái tên Bạch Triển Kế này có chút quen thuộc, nếu nhớ không lầm, Lộ Hàng dường như đã nhắc đến nó khi anh ta báo cáo với Phó Văn Thâm hai ngày trước.
Có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên?
Cô còn chưa kịp nghĩ rõ mánh khóe bên trong, hai người đàn ông mặc áo khoác từ cửa nhà hàng đi vào, vừa vào cửa đã lao thẳng tới chỗ họ.
Hai người dừng lại trước bàn, trực tiếp hỏi La Uyển Oánh: "Cô là La Uyển Oánh đúng không?"
Trận chiến có chút đột ngột, trong nhà ăn rất nhiều ánh mắt đều tập trung lại, La Uyển Oánh hiển nhiên không biết chuyện gì xảy ra: "Các anh là ai?"
Đối phương lấy chứng minh thư từ trong túi ra: "La Hạo, đại đội điều tra kinh tế của Cục thành phố, cô bị tình nghỉ làm ăn phi pháp và rửa tiền, mời đi theo chúng tôi.
La Uyển Oánh nhíu mày: "Không thể nào, các anh Tìm nhầm người rồi."
"Pháp nhân của Công ty TNHH Thương mại Triển Oánh là cô phải không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]