Chung Lê và Phó Văn Thâm quay lại vịnh Thiên Phụ để gặp Tây Tây.
Đêm giao thừa, cô không thể để con mèo yêu quý của mình cô đơn một mình.
Mặc dù cô ấy đã giành lại Tây Tây từ tay Phó Văn Thâm, nhưng cô không thật sự đưa nó rời khỏi vịnh Thiên Phụ.
Cũng giống như cô đã giành được ngôi nhà đó, nhưng cô đã không để Phó Văn Thâm dọn ra ngoài để nhường chỗ cho mình.
Quay trở lại vịnh Thiên Phụ, Chung Lê vừa bước vào. trong nhà vừa gọi, "Tây Tây —— Cục cưng ơi ——"
Vài tiếng đàn piano giòn giã từ đâu đó vang đến, sau đó bóng dáng của Tây Tây xuất hiện, nó sải bước chân già nua chạy ra chào đón cô, trên cổ được đeo một chiếc nơ màu đỏ.
"Ai đeo cho con vậy, đội thêm chiếc mũ nhỏ là có thể đi biểu diễn được rồi đó."
Chung Lê bế Tây Tây lên và đi về phía con mèo đi ra lúc nấy, cô thắc mắc hỏi: "Vừa nãy là âm thanh gì vậy, trong nhà có đàn piano sao?"
Bố cục của căn nhà dường như đã có một số thay đổi, đồ đạc của cô và Phó Văn Thâm đã được chuyển trở vào phòng ngủ chính, phòng ngủ dành cho khách ban đầu được thông với một căn phòng trống khác, cùng với sảnh đa chức năng ở giữa, nó đã được cơi nới thành một căn phòng có không gian rộng 300m vuông.
Toàn bộ bức tường được ốp gương, một bên là cửa sổ sát sàn, tầm nhìn rộng ra ngoài cửa sổ, nhìn ra cảnh đêm rực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397738/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.