Chung Lê bị Phó Văn Thâm nắm tay kéo đi.
Những ánh mắt bên ngoài như đèn pha chiếu tới, đồng loạt nhìn về hai bàn tay đang nắm chặt của họ, sau đó liên tiếp phát sinh những tiếng ồn ào: “Woah ~a ~~~”
“Hôm nay thật là song hỷ lâm môn!”
“Cuối cùng cũng cứu lại được rồi. Anh Thâm trông nom chị Lê cả đêm rồi, tôi nhìn cũng sốt ruột.”
“Rốt cuộc là về sau chúng ta vẫn gọi chị Lê hay gọi chị dâu đây..."
“Gọi chị dâu gì chứ, cậu dựa theo thế hệ nào để so với tớ? Cùng tớ gọi ông gọi bà đi!”
Khuôn mặt Mạnh Nghênh vui vẻ: “Tớ chắc chắn có công đức lớn lao mà.”
'Thấy trên mặt Chung Lê lộ vẻ tươi cười, nét mặt Phó Văn Thâm dường như đã không còn lạnh nhạt như vậy nữa, gan của một đám người cũng mập ra.
“Sao lại ra ngoài nhanh như vậy chứ, cơ hội tốt như vậy phải hôn nhiều thêm chứ.”
“Đã nói chúng ta ở đây chỉ làm chướng ngại, chúng †a còn không mau rời đi thôi.”
Ánh mắt Phó Văn Thâm thản nhiên lướt qua, mấy. người đùa quá trớn lập tức hiểu ra, nhanh chóng ngồi ngoan như cún.
Mấy ánh mắt thấy Phó Văn Thâm dẫn Chung Lê đi, không trở về chỗ ngồi, mà ngược lại đi thẳng ra cửa.
Anh lấy áo khoác của bản thân và cô khỏi giá treo đồ, vắt hết lên cánh tay, nói một câu: “Tôi đi trước.”
Chung Lê quay đầu phất tay với mọi người, một đám người đồng thanh mà: “Bái bai~”
Chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397718/chuong-283.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.