Khi Phó Văn Thâm quay đầu lại, cảm giác mềm mại dựa vào cơ thể anh đã biến mất, Chung Lê từ trên người anh đứng dậy.
Vừa dứt lời, cô chợt nhận ra không hiểu sao tự nhiên gọi chồng như vậy, sức mạnh của thói quen khiến con người ta muốn chết đi được.
“Xin lỗi, tôi gọi quen rồi.” Cô bình tĩnh muốn bỏ qua chuyện này.
Phó Văn Thâm nhìn cô với vẻ mặt không rõ ràng, cầm ly rượu thủy tỉnh chạm nổi trong tay, dùng đầu ngón †ay chậm rãi vuốt ve những đường nét nổi lên.
Trình Vũ Ngũ và những người khác đang cười điên cuồng dừng lại, duy trì những tư thế kỳ lạ, nhìn Phó Văn 'Thâm, nhìn cô, rồi nhìn Phó Văn Thâm, rồi nhìn cô.
Cả phòng được bao phủ trong một sự im lặng không thể diễn tả bằng ngôn ngữ loài người.
Chung Lê đưa ly rượu lên môi nhấp một ngụm để che giấu sự bối rối. 'Trông có vẻ điềm tĩnh và thong dong, nhưng thực ra đang dùng mắt đo khoảng cách từ chỗ ngồi đến cửa.
Xa quá, lẽ ra cô chỉ cân đặt một cái ghế rồi ngồi ở cửa, để vừa mở cửa ra là cô biến mất ngay.
Cô có thể cảm thấy ánh mắt Phó Văn Thâm đang nhìn cô, nóng như thiêu đốt, nhìn chằm chằm vào tai phải của cô cho đến khi nó từ từ chuyển sang màu đỏ.
Mạnh Nghênh ném ánh mắt vẻ phức tạp đồng cảm, dùng ánh mắt nói với cô: Bạn yêu à, hay là cậu chạy đi, tớ yểm trợ cho cậu.
Vấn đề mất mặt muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397714/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.