Cô nhớ đến việc mình đến văn phòng của Phó Văn 'Thâm để tìm kiếm chứng cứ ngoại tình, và nhớ đến việc cô đã rầm rộ cùng anh đến tham gia tiệc cuối năm vào ngày hôm qua...
Nó thực sự là chuyện xấu hổ nhất thế giới. Mẹ ơi, cứu con.
Chung Lê có da mặt dày đến đâu thì lúc này cũng không chịu đựng nổi nữa.
Cô đột nhiên đẩy Phó Văn Thâm ra, ủ rũ chạy về phòng.
Phó Văn Thâm đứng ở phòng khách, nhìn theo bóng lưng cô chạy nhanh như vậy, trông giống hệt như Tây Tây thỉnh thoảng hoảng sợ chạy trốn.
Chung Lê quấn mình trong chăn, nhưng cô quá vội nên quên khóa cửa, không lâu sau cô nghe thấy tiếng bước chân của Phó Văn Thâm đi vào, chậm rãi bước đến gần, cuối cùng dừng lại bên giường.
Anh không nói gì cũng không làm gì, Chung Lê đoán rằng anh có lẽ đang nhìn mình.
“Không đói à?” Phó Văn Thâm hỏi.
Chung Lê cắn môi và ủ rũ nói: "Bây giờ tôi không muốn gặp anh nữa."
Dù có chiếc chăn ngăn cách nhưng cô vẫn cảm thấy xấu hổ, nắm chặt mép chăn đề phòng anh đột nhiên vén lên.
Tuy nhiên, Phó Văn Thâm chỉ lặng lẽ đứng trong giây lát, tiếng bước chân từ cạnh giường rời khỏi.
Chung Lê trùm kín người, quyết tâm sẽ không bao. giờ chui ra khỏi chăn để đối mặt với anh.
'Trong phòng khách cách nhau một bức tường, Phó Văn Thâm ngồi trên ghế sô pha và thỉnh thoảng liếc nhìn vào căn phòng.
Cô giống như một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397700/chuong-265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.