Thậm chí cô không cần nhìn La Uyển Oánh trên màn hình, loại cảm giác thuần thục đó đến từ bản năng của cơ thể, không cần phải suy nghĩ, vũ điệu này sinh ra là vì cô, cơ thể cô biết phải múa như thế nào.
Khi âm nhạc kết thúc, Chung Lê dừng lại ở động tác kết thúc, cô thở dốc, đứng giữa phòng khách sáng sủa, sau cảm xúc dâng trào ở trong lòng là một sự trống trãi và hoang mang đang lớn dần.
Tại sao cô lại quen thuộc với điệu múa này?
Cô đã từng múa điệu múa này khi nào?
Trong chương trình, La Uyển Oánh đã kết thúc phần biểu diễn của mình và đang cầm micro chia sẻ cảm hứng của mình khi sáng tác điệu múa này.
"Thật ra, giống như cái tên "Minh Nguyệt Sinh", điều tôi muốn thể hiện trong điệu múa này là về nét đẹp của vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời về đêm..."
"Không đúng."
Chung Lê lắc đầu.
Mặc dù tên bài múa này được gọi là Minh Nguyệt Sinh}, nhưng những gì nó thể hiện không chỉ đơn giản là một vầng trăng sáng.
Đó là một quá trình thay đổi từ một khu rừng núi hoang vu trở nên sáng bừng khi ánh trăng dần lên, núi rừng cũng dần được chiếu sáng, mặt hồ yên tĩnh cũng được nhuốm ánh trăng sáng.
Lúc đầu, quan niệm nghệ thuật là tĩnh lặng, vũ công biểu diễn cần đủ uyển chuyển, cuối cùng khi trăng sáng chiếu rọi bao trùm khắp nơi, đó phải là một loại vẻ đẹp tràn đầy sức mạnh.
Tuy nhiên, màn trình diễn của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397698/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.