Từ khi còn nhỏ Nghiêm Đường đã đối với anh rất nghiêm khắc, lúc đó anh chưa bao giờ trái lệnh của bà ta, nhưng bây giờ anh đã trưởng thành, cho dù bà ta có muốn khống chế anh đến đâu cũng không thể làm gì được.
Làm mẹ đến nước này, khó tránh không khỏi làm cho lòng người sinh bi thương...
Nghiêm Đường xoa xoa mi tâm và bắt đầu giảng giải đạo lý với anh.
"Cô ta ở trước mặt mọi người trực tiếp nói từ chối đính hôn với con, hôn sự của hai người đã kết thúc, bây giờ mặc kệ cô ta có mất trí nhớ hay không, thì cũng không liên quan gì đến con, về tình về lý, con cũng không có trách nhiệm phải chăm sóc cô ta."
"Hơn nữa, bây giờ hai người không kết hôn cũng không đính hôn, lại càng không phải bạn trai bạn gái, chung sống như vậy, để cho cô ta khoe khoang rêu rao khắp nơi với người ngoài cô ta là vợ con? Thanh danh của mình con cũng không thèm để ý sao?"
"Cho dù con không quan tâm đến thanh danh của mình, thì con cũng nên quan tâm đến thể diện của nhà họ Phó. Nếu người khác biết chuyện này, thì mọi người sẽ nghĩ con như thế nào, Phó Văn Thâm lại vì một người phụ nữ đã từ chối mình mà để mặc người ta định đoạt. Những người khác sẽ nghĩ thế nào về nhà họ Phó của chúng ta đây?”
"Văn Thâm, con vẫn luôn điềm đạm thận trọng, có phép tắc, quy củ, biết nên làm cái gì, chuyện gì không thể làm, coi như hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397665/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.