Từ khi còn nhỏ Nghiêm Đường đã đối với anh rất nghiêm khắc, lúc đó anh chưa bao giờ trái lệnh của bà ta, nhưng bây giờ anh đã trưởng thành, cho dù bà ta có muốn khống chế anh đến đâu cũng không thể làm gì được.
Làm mẹ đến nước này, khó tránh không khỏi làm cho lòng người sinh bi thương...
Nghiêm Đường xoa xoa mi tâm và bắt đầu giảng giải đạo lý với anh.
"Cô ta ở trước mặt mọi người trực tiếp nói từ chối đính hôn với con, hôn sự của hai người đã kết thúc, bây giờ mặc kệ cô ta có mất trí nhớ hay không, thì cũng không liên quan gì đến con, về tình về lý, con cũng không có trách nhiệm phải chăm sóc cô ta."
"Hơn nữa, bây giờ hai người không kết hôn cũng không đính hôn, lại càng không phải bạn trai bạn gái, chung sống như vậy, để cho cô ta khoe khoang rêu rao khắp nơi với người ngoài cô ta là vợ con? Thanh danh của mình con cũng không thèm để ý sao?"
"Cho dù con không quan tâm đến thanh danh của mình, thì con cũng nên quan tâm đến thể diện của nhà họ Phó. Nếu người khác biết chuyện này, thì mọi người sẽ nghĩ con như thế nào, Phó Văn Thâm lại vì một người phụ nữ đã từ chối mình mà để mặc người ta định đoạt. Những người khác sẽ nghĩ thế nào về nhà họ Phó của chúng ta đây?”
"Văn Thâm, con vẫn luôn điềm đạm thận trọng, có phép tắc, quy củ, biết nên làm cái gì, chuyện gì không thể làm, coi như hôm nay cho dù con không trở về, mẹ cũng định tìm thời gian nói chuyện với con." "
Nghiêm Đường nói tiếp: "Con để cô ta đi đi."
Phần lớn thời gian, Phó Văn Thâm chỉ im lặng lắng nghe, cho dù bà ta có khiển trách, trách cứ, cũng khó tìm ra dấu vết xấu hổ hay thiếu kiên nhẫn trên nét mặt của anh, một chút biến đổi cũng không có.
Sau khi Nghiêm Đường nói xong, anh mới nói: "Con xin lỗi vì đã làm phiền mẹ."
Anh nói xin lỗi, nhưng lại không nhìn ra dấu vết hối hận nào trong lời nói, càng giống như một lời khách sáo. xa cách.
Nghiêm Đường cảm thấy nhất định anh vẫn còn điều gì đó muốn nói, nhưng đó không phải là điều mà bà ta mong đợi.
Bà ta ngước mắt nhìn đứa con trai đang đứng trước mặt.
Dựa theo kỳ vọng của bà ta, anh lớn lên rất ưu tú, năng lực hơn người, Quân Độ trong tay anh mới được vài năm, giá trị thị trường đã nhảy vọt, thậm trí dần dần có tiềm lực sánh ngang với Quân Hoa.
Bình thường anh cư xử cũng rất có chừng mực và quy củ, không bao giờ ham vui, sa vào thụ hưởng như những người đồng trang lứa, cũng không bị những quy tắc ngầm bẩn thỉu trong. giới kinh doanh làm vấy bẩn, ngoại trừ việc anh quá lãnh đạm ra thì thật sự không có. điểm gì đáng chê trách.
Mọi người đều ghen tị với Nghiêm Đường vì đã dạy ra một đứa con trai xuất sắc như vậy, có một đứa con trai như vậy cũng khiến bà ta cũng vô cùng kiêu ngạo, nhưng lúc này, anh lại làm ngơ và không quan tâm đến lời khuyên của bà ta.
Phó Văn Thâm đứng trước mặt Nghiêm Đường, vẻ mặt vẫn như lúc anh đến, không hề dao động.
Anh nói: "lúc trước mẹ muốn con làm gì con đều làm được. Hiện tại con muốn làm những gì mình thích."
Vì lịch trình hôm nay bị trì hoãn nên một số công việc Phó Văn Thâm phải tăng ca làm thêm giờ, nên ngày hôm đó anh về nhà rất muộn.
Lúc anh về thì Chung Lê đã ngủ say, động tác của anh rất nhẹ, bình thường sẽ không quấy rầy cô, Chung Lê trong lúc mơ màng cảm thấy bên cạnh có một luông nhiệt, cô theo thói quen duỗi tay ra ôm lấy.
Vào buổi sáng, hiếm khi cô thức dậy sớm hơn Phó Văn Thâm, hôm nay khi mở mắt ra, cô trước nhìn thấy cằm anh.
Lần này, không mất nhiều thời gian để cô nhận ra mình đang ở trong vòng tay của Phó Văn Thâm.
Cô nghĩ có lẽ vào lúc nửa đêm, cô ôm anh, nên lặng lẽ thừa dịp lúc anh còn chưa tỉnh mà muốn thoát ra, nhưng lại phát hiện trên ngang eo mình có một cánh tay đang ôm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]