Khi Chung Lê ra khỏi nhà vệ sinh, Phó Văn Thâm vẫn đứng ngoài cửa.
Bên cạnh bức bình phong là một chiếc kệ màu đen gắn vào tường, trên đó đặt một số đồ trang trí bằng kim loại.
Anh lặng lẽ đứng trước chiếc kệ đợi cô, dáng người cao †o, thẳng vút như cây tùng.
Sự phân chia sáng tối khiến đường nét trên gương mặt anh trở nên lập thể hơn, mí mắt khép hờ che đi đôi mắt sâu thẳm, không kể đến những thứ khác, khuôn mặt này cũng đủ để mê hoặc người khác.
Chung Lê bước đến gần anh và nhìn chăm chằm vào khuôn mặt đẹp trai của anh.
Phó Văn Thâm nheo mắt nhìn cô, đứng như trời trồng. Sau khi nhìn một lúc, Chung Lê hỏi: "Ông xã, sao. hôm nay anh tốt quá vậy?"
Phó Văn Thâm hỏi ngược lại: "Trước đây tôi không tốt sao?"
Trước đây có tốt hay không chẳng lẽ anh không biết sao?
Chung Lê cười tủm tỉm nói: "Trước đây cũng tốt, nhưng hôm nay càng tốt hơn."
Khi bữa ăn kết thúc, Chung Lê đứng dậy theo Phó Văn Thâm và chu đáo hỏi: "Ông xã, anh có cần tiễn chị Mạn Mạn không?"
Phó Văn Thâm nhìn cô và trả lời: "Có người tiễn cô ấy." Chung Lê lại nhìn Tống Thanh Mạn: "Hôm nay anh ấy không thể tiễn chị, chị không phiên chứ?"
Phụ nữ có bản năng đánh hơi được trà xanh, nghe câu nói này sao lại có vị trà xanh như thế.
Khi lần đầu tiên Chung Lê gọi tiếng chị, trong lòng 'Tống Thanh Mạn chỉ nghĩ đến điều tốt đẹp, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397630/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.