Trong bức ảnh đó là một cô bé khoảng tám chín tuổi, mặc chiếc váy trắng, tuy đã phai màu nhưng nhìn vẫn thanh tú xinh đẹp, gia cảnh cũng khá giả.
Cô bé có vẻ như bị ngã, váy trắng dính đầy bùn, cô bé đang ôm đôi giày da nhỏ, chân cũng bẩn, đi chân trần trên gạch đá bên đường, quay đầu nhìn sang một bên, dường như đang hờn dỗi ai.
Một con mèo cũng bẩn như cô đang ngồi xổm cách đó không xa, toàn thân dính đầy bùn đất đen kịt, khó có thể nhìn thấy màu lông vốn có của nó.
Đây là ai?
Chung Lê đặt lại các bản nhạc và hồ sơ bệnh án về chỗ cũ, đồng thời cầm những bức ảnh lên để nghiên cứu.
Cô mơ hồ cảm thấy khuôn mặt của cô gái giống mình, nhưng bức ảnh chụp hơn mười năm trước lại là khuôn mặt nghiêng, rất khó nhìn ra.
Cô không nhớ bản thân đã từng như thế này bao giờ, gia đình cô cũng không khá giả gì.
Hơn nữa, cô không thể quen biết Phó Văn Thâm khi mới tám chín tuổi.
Đó có phải là Bạch Nguyệt Quang của Phó Văn Thâm không?
Con mèo bên cạnh là của cô ấy sao? Hồ sơ bệnh viện thú y là của con mèo này à? Chung Lê ngày càng cau mày.
Chẳng lẽ... Tây Tây cũng giống như cô, cũng bị dùng làm thế thân?
Suy cho cùng thì tất cả những con mèo đều không thể sống tới mười mấy tuổi, con mèo đó có thể bây giờ đã chết rồi.
Nhìn Tây Tây đang ngủ, vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397617/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.