Nhưng tư thế điềm tĩnh và đôi mắt sắc bén khiến Đái Văn Lệ cảm thấy như thể cậu ta có thể nhìn thấu mọi thứ.
“Có dấu hiệu nào cho thấy trí nhớ của A Lê khôi phục không?” Đái Văn Lệ lại hỏi: “Lần trước chị dâu tôi đưa con bé về nhà, trí nhớ của nó vẫn không có dấu hiệu nhớ lại, trong khoảng thời gian này có nhớ ra được gì không?”
Phó Văn Thâm cụp mắt xuống, sắc mặt có chút tái nhợt: "Nếu hồi phục, tôi sẽ thông báo cho mọi người."
Đái Văn Lệ thở dài này vết thương của con bé này thật sự rất kỳ quái, không biết khi nào mới khỏi, nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết sẽ làm phiền cậu đến bao giờ."
Bà dừng một chút, nhìn anh nói: "Văn Thâm, cậu có bao giờ nghĩ tới, nếu ký ức của A Lê không quay trở lại, cậu sẽ làm thế nào?"
Tâm tư của ông Hai, Đái Văn Lệ có thể đoán được.
Tình huống tồi tệ nhất là trí nhớ của Chung Lê cứ tiếp tục chệch hướng như thế này mãi mãi, con bé sẽ tiếp tục coi Phó Văn Thâm là chồng của nó. Vì hạnh phúc của cháu gái yêu quý của mình, ông Hai nhất định sẽ cố gắng hết sức để biến màn kịch giả tạo của Phó Văn Thâm thành sự thật.
Dù sao bọn họ cũng rất hài lòng với cuộc hôn nhân này, vốn định mai mối cho hai người, tuy rằng có chút trời xui đất khiến, nhưng vẫn là trăm sông đổ về một biển.
Nhưng tất cả những điều này, đương nhiên, phụ thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397615/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.