Chung Lê đọc được vẻ không hài lòng của anh từ sự im lặng, vì vậy cô nghĩ không được này cũng được kia, cô miễn cưỡng nói: "Hay là anh ngủ chung giường với em"
Cô không mất nhiều công sức để thuyết phục bản thân, dù sao việc này người cần được thuyết phục thực sự là Phó Văn Thâm.
Dù sao hôm qua đã ngủ cùng nhau, trước lạ sau quen, đã là vợ chồng rồi thì ngại ngùng gì chứ.
"Tôi có nên cảm ơn cô không?" Phó Văn Thâm nói.
“Cám ơn ông xã.” Chung Lê rất biết điều, nở nụ cười ngọt ngào với anh.
Phó Văn Thâm đã không đuổi cô ra ngoài.
Chung Lê kéo chăn lên và tự mình nằm xuống giường, tiếng động sột soạt nhỏ kéo dài một lúc, trước khi trở lại im lặng.
Tây Tây đè nặng ở giữa chiếc chăn, vừa khéo phân ra hai khu vực rõ ràng.
Chung Lê đắp chiếc chăn, vùi nửa khuôn mặt vào. chiếc chăn màu xám đậm, ngoan ngoãn nói với anh: "Có Tây Tây nằm giữa, lần này em sẽ không đè lên người anh đâu, anh yên tâm."
Vừa dứt lời, Tây Tây đột nhiên xoay người ngồi dậy, vươn vai, chậm rãi đi tới chân giường rồi nhảy xuống đi ra ngoài.
Chung Lê: "......"
Đứa con này thật không biết nể mặt.
Phó Văn Thâm không có ý kiến gì về lời hứa của cô, anh đưa tay tắt đèn.
Trong bóng tối, Chung Lê nằm yên ở phía bên kia, giữ khoảng cách với anh.
Tối nay chỉ là trường hợp khẩn cấp, cô không có ý định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397613/chuong-178.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.