Chung Lê nói, " Vì những gì vừa nãy cậu nói."
Khóe miệng tóc màu xanh nhếch môi một cái, lộ ra bộ dáng "Cô muốn tôi xin lỗi thì tôi liền phải xin lỗi cô sao, cô là cha tôi à?"
Chung Lê cũng không giận, mỉm cười chuyển hướng. nhìn sang Trình Vũ Ngũ, ôn nhu gọi, "Tiểu Ngũ Ngũ."
Cô cùng Mạnh Nghênh là bạn thân, lời nói của cô cũng đều là lời nói Mạnh Nghênh, hiện tại Mạnh Nghênh chính là tổ tông mà Trình Vũ Ngũ cung phụng, tương đương với việc anh ta đồng thời có hai tổ tông!
Trình Vũ Ngũ tức giận đến đá tóc màu xanh một cái: "Tôi chính là cha của cậu! Nói cậu xin lỗi, thì cậu xin lỗi đi, nói nhảm nhiều như vậy có nghĩa gì sao!"
“Sao anh có thể như vậy?” Sắc mặt tóc màu xanh từ xanh biến thành tím, thấy anh ta không có bộ dáng muốn thương lượng, đành phải mặt thối mày nghiêm nói xin lỗi với Triệu Tỉnh Xán.
Triệu Tỉnh Xán nói: "Vậy còn việc cậu vừa chạm vào Tiểu Nguyên thì sao, không thể bỏ qua như vậy."
Đám người kia nghe đến đây, lại muốn nổ tung, đột nhiên có một cô gái ngồi trong góc giơ tay hét to một tiếng: “Tất cả nghe tôi nói——!”
Mọi người quay sang nhìn cô ấy.
"Tôi đã hét tám trăm lần, các ngươi có thể nghe tôi nói hết hay không!" Cô ấy ngồi cùng đám người không làm việc đàng hoàng, hồ bằng cẩu hữu của Trình Vũ Ngũ, và cô ấy cũng ăn mặc theo phong cách khác, áo sơ. mi đen ngầu lạnh lùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397577/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.