Chung Lê lập tức bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội gọi: "Chồng..."
Phó Văn Thâm lạnh lùng nhìn đi chỗ, sau đó nhấc chân đi qua phòng khách.
Hứa Dịch Châu cơm cũng chưa ăn, nhưng anh ta cảm thấy cứu lấy mạng sống của mình quan trọng hơn, nên anh ta nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.
Dì Ngô thấy anh ta định rời đi, Phó Văn Thâm cũng không có ý định giữ người, bà ấy cảm thấy rất khó hiểu nên đuổi theo anh ta đến tận cổng, Hứa Dịch Châu nói: "Tôi ở đây quá nguy hiểm. Lần sau có dịp tôi sẽ quay lại."
Anh ta thực sự sợ người phụ nữ hồng nhan họa thủy tên Chung Lê này.
Trong bữa tối, bầu không khí trên bàn vô cùng im lặng đến đáng sợ.
Phó Văn Thâm thường cũng không thích nói chuyện, nhưng khi Chung Lê nói chuyện với anh, thì anh sẽ lắng nghe và đôi khi cũng sẽ đáp lại, nhưng hôm nay dường như anh đột nhiên bị điếc mà hoàn toàn phớt lờ cô.
Chung Lê nhờ anh đưa cho mình lọ muối biển, nhưng anh chỉ nhìn cô một cái rồi quay đi mà không đưa cho cô.
Dì Ngô đứng bên cạnh nhìn người này rồi lại nhìn người kia, sau đó cẩn thận đưa lọ muối biển cho Chung Lê.
Cho đến sau khi ăn xong bữa tối.
Chung Lê ngồi trên ghế sofa, để cho con mèo Tây Tây năm trên đùi mình rồi vuốt ve bộ lông, rồi gọi một tiếng: "Chồng, em muốn uống nước."
Không ai để ý cô.
Cô gọi "chồng" thêm mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397574/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.