Chung Lê nghe thấy điều này läc đầu: "Cậu có cảm thấy điều này có lý không?”
“Tớ cũng không biết, có lẽ là bởi vì cô ta xinh đẹp.” Mạnh Nghênh ngượng ngùng nói.
"Cô ta bị mất một chiếc vòng cổ, tớ tình cờ cũng có một chiếc giống vậy, tưởng là tớ đã lấy trộm nó, lúc đó náo loạn một trận hiểu lầm lớn, vẫn là cậu giúp tớ chứng minh vô Sau đó, vì sự việc này mà cô ta bị nhiều người cô lập, bọn họ đều nghĩ là do cậu và tớ bày đầu làm."
Chung Lê lại khịt mũi, sắc bén nhìn cô chằm chằm: "Không chỉ đơn giản như vậy."
Mạnh Nghênh liếc cô một cái: "Hết rồi."
“Hết rồi?" Chung Lê nói.
“Thật sự hết rồi” Mạnh Nghênh nhướng mày.
“Mạnh Nghênh Nghênh, tớ hỏi cậu.” Chung Lê đặt Champagne xuống, nghiêm túc như quan tòa, “Cậu và Hứa Dịch Châu, có phải có chuyện mà tớ không biết không?”
Mạnh Nghênh ấp úng, ánh mắt mông lung.
Mạnh Nghênh mặc dù không có tài hùng biện như cô, nhưng tính tình thẳng thắn, không phải quả hồng mềm mặc cho ai cũng có thể bóp, bị người khác người khác vu oan, vậy mà lại ngu ngốc đến mức không biết phản bác cãi lại cho bản thân, bên trong nhất định có vấn đề.
Chung Lê ấn vào thái dương và hỏi một câu mà bản thân rất không muốn tiếp nhận: "Có phải cậu thích Hứa Dịch Châu không?”
Giống như tín hiệu bị phản xạ, Mạnh Nghênh lập tức †ừ trên ghế phóng lên như tên lửa, vươn tay bịt miệng cô: "Suyt! Suyt! Suyt!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397567/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.