Một đôi mắt nhìn thẳng vào anh, Phó Văn Thâm cúi đầu có thể dễ dàng nhìn vào sâu trong mắt cô.
Màu mắt hổ phách, rất đẹp.
Phó Văn Thâm nhìn cô một lúc và hỏi: "Tại sao lại hỏi điều này?"
Cho nên là người đàn ông cặn bã này không biết đúng không?
Chung Lê nghiến răng, kỷ niệm ngày cười mà không nhớ thì đem ra băm thành tương được rồi đó.
"Không tại sao cả, chỉ là để kiểm tra anh thôi.
Bản thân Chung Lê không biết, mà còn kiểm tra anh như một điều đương nhiên, hoàn toàn không thấy áy náy.
Cô chớp chớp mắt, biểu cảm dần biến thành đạo. đức giả, cô mỉm cười nhìn anh: “Ông xã, anh vẫn còn nhớ ngày trọng đại đó chứ?”
Giọng điệu của cô nhẹ nhàng, nhưng có một chút đe dọa trong đó.
Phó Văn Thâm ngập ngừng một chút và nói với giọng điệu điềm tĩnh: "Nhớ."
"Là khi nào vậy?" Chung Lê hỏi.
Phó Văn Thâm không thay. đổi sắc mặt: "Ngày 6. tháng 9."
Ngày 6 tháng 9? Đó chẳng phải là trước này cô bị tai nạn không lâu sao?
Chung Lê liên kết mọi chuyện lại với nhau, có lẽ là do Bạch Nguyệt Quang của anh trở về nước và bắt đầu lên kế hoạch đá cô, cô đã rất sốc nên không cẩn thận bị tai nạn xe.
Hừ, mất công cô làm một bàn thức ăn. Chung Lê đã hài lòng khi có được câu trả lời, cô tháo cà vạt ra khỏi ngón tay, nhét nó vào túi áo trước ngực của Phó Văn Thâm.
Cà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397546/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.