Chỉ trong vài giây, bà ấy hốt hoảng chạy ra ngoài, tay ôm chặt điện thoại.
Chung Lê ngẩng đầu lên, bà ấy mới lo lắng nói: "Đang nói chuyện đột nhiên im bặt. Tôi nghe thấy có tiếng động, giống như là té xỉu. Tôi phải đi xem một chút!"
Vừa nói xong, bà ấy đã chạy ra cửa chính, cầm lấy áo khoác, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài.
Dì Ngô có mấy người bạn quen biết trong tiểu khu, một số là chị em cũng làm bảo mẫu, và một số là người già sống ở đây.
Tên của chị Phân nghe quen quen, hình như là một bà lão góa bụa ở tầng một của một tòa nhà.
Chung Lê suy nghĩ một lúc, đặt sách xuống và đi ra ngoài.
Cô dựa vào trí nhớ của mình tìm kiếm, vừa bước vào đại sảnh của tòa nhà, liên thấy dì Ngô cùng mấy người vây quanh cửa, dì đang lo lăng giải thích tình hình cho quản lý, yêu cầu người đàn ông đó nhanh chóng mở cưa..
Người quản lý này nhìn còn trẻ, không biết là sợ chịu trách nhiệm hay là nghi ngờ bà ấy có động cơ gì, lặp đi lặp lại: "Bà có chắc là bị ngất đi không? Hay là điện thoại bị hỏng hoặc hết pin rồi... Bà có ở cùng bà ấy không?Các. người có quan hệ như thế nào? Bạn bè?... Không phải bà còn có thể liên lạc với gia đình bà ấy sao? Sao không để người nhà bà ấy qua...
"Con gái bà ấy ở nước ngoài, con trai thì rất ít liên lạc, vừa rồi lúc tôi gọi điện thoại cho anh ta,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397538/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.