Phó Văn Thâm cụp mắt xuống và nhìn về phía chăn. "Cái nào." Chung Lê: "Chân trái."
Phó Văn Thâm hơi nghiêng người, bàn tay che bắp cách lớp chăn lụa màu xanh nhạt bóp chân trái cho cô.
Anh có thói quen tập thể dục, xương ngón tay mảnh khảnh thon dài, dùng sức sẽ nổi lên gân guốc, ngoại hình ưa nhìn, có khí chất nam tính.
Chung Lê sâu sắc cảm thấy ánh mắt của mình thật sự rất tốt, người đàn ông này ngoại trừ nhân phẩm không được, cái khác cả người đều là ngàn dặm mới tìm được một.
Tuy nhiên, có lẽ anh chưa bao giờ mát-xa cho ai, có thể nói cách mát-xa này của anh không liên quan gì đến kỹ thuật.
Chung Lê rất không hài lòng với cách anh làm, loại trình độ này đặt ở cửa hàng xoa bóp, sớm đã bị khiếu nại tám trăm lần rồi.
"Anh đem chăn bỏ ra đi, như vậy không có cảm giác."
Phó Văn Thâm dừng lại và nhấc chăn ra khỏi đùi cô.
Chiếc váy ngủ trên người cô có màu xanh nước biển giống với chăn bông, cùng chất liệu mịn màng, vừa rồi trong lúc ngủ và cử động, nó đã trượt lên trên đầu gối.
Ánh đèn ban đêm sáng ngời dịu dàng, vải tơ tằm mềm mại lót dưới chân cô, phảng phất phát ra ánh sáng dịu dàng.
Khi các ngón tay bao phủ lên, vẫn còn có nhiệt độ hơi ấm.
Ấn mấy lần cũng không giảm bớt bao nhiêu, Chung Lê đau đến mức nhíu chặt mày, ra lệnh cho hắn: "Lên phía trên một chút."
Bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397535/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.