“Gì cơ?” Dì Ngô chưa ăn thịt heo nhưng cũng từng nhìn thấy heo chạy, đương nhiên hiểu *vịt là ý gì, bà ta bị dọa không nhẹ, vội vã nhỏ giọng khuyên ngăn: “Không thể xằng bậy như vậy được! Sao có thể đi tìm loại người đó, nếu để cậu chủ biết......
(*) Vịt cũng có nghĩa là trai bao, chắc dì Ngô hiểu theo nghĩa này.
Chung Lê bị dáng vẻ hoảng loạn của dì Ngô chọc cười: “Đừng căng thẳng, không phải loại vịt đó.”
Chung Lê báo tên Phó Văn Thâm, một đường đi suông sẻ không trở ngại, một người đàn ông đầu tóc. vuốt keo mang bảng tên quản lý trước ngực tự mình đến tiếp đón cô, anh ta đưa cô vào một gian phòng cực kỳ hoa lệ, rất nhanh liền có hai cô gái dung mạo đẹp đẽ vận sườn xám đến dâng trà nóng, trái cây và điểm tâm tỉnh xao.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài liền thân màu trắng vừa dịu dàng vừa đơn giản, chiếc mũ nồi màu kem làm tôn lên gương mặt nhỏ nhắn, do vừa ngủ trưa dậy nên cô lười trang điểm, chỉ kẻ chút lông mày và thoa tí son môi.
Người nghèo chơi xe người giàu chơi đồng hồ, tính chất công việc của hội sở chính là giao thiệp với đủ loại người có tiền, quản lý vô cùng nằm lòng đối với các loại đồng hồ đeo tay đỉnh cấp xa xỉ, anh ta vừa nhìn liền nhận ra ngay chiếc đồng hồ trên cổ tay cô.
Kiểu đồng hồ đó nhìn lướt qua trông rất bình thường nhưng thực ra lại là phiên bản giới hạn những năm đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397522/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.