Suốt bữa ăn, Phó Văn Thâm không nói với cô lời nào.
Trong phòng ăn chỉ có thể nghe được âm thanh giòn tan của thìa sứ và bát thỉnh thoảng va chạm nhau.
Ăn xong, Chung Lê lau khóe miệng bằng chiếc khăn ăn trắng tinh, sau đó sai Phó Văn Thâm đang ngồi cách một cái bàn một cách cực kỳ tự nhiên: “Chồng ơi, giúp. em sấy tóc.”
Phó Văn Thâm ở bên kia bàn liếc một cái đầy lạnh lùng: “Trong quản lý thời gian của tôi không có sắp xếp. việc này."
Chung Lê:
Vẫn còn rất ghim.
Buổi tối, Chung Lê đang ngồi thảnh thơi trong phòng khách, vừa đắp mặt nạ vừa xem TV, trong lúc giữa
chừng Phó Văn Thâm từ thư phòng đi ra một chuyến.
Chung Lê ngồi trên sofa, ánh mắt thì lặng lẽ nhìn theo Phó Văn Thâm, liếc nhìn.
Loại chuyện này, mắt thường cũng không nhìn ra được.
Buổi tối này, Chung Lê trằn trọc khó ngủ.
Lát thì nghĩ tới việc Phó Văn Thâm có thể là một tay súng nhanh, không nhịn được mà bật cười dưới chăn.
Lát thì nghĩ tới việc hôm nay anh đã đi gặp nhân tình, thì cảm thấy khó chịu, liền suy nghĩ làm thế nào mới có thể làm rõ ràng hướng đi của anh, biết đâu có thể lần theo manh mối xác nhận thân phận của tiểu yêu tỉnh.
Muốn chia rẽ uyên ương, thì trước hết phải tìm được con ương kia.
12:30 trưa ngày hôm sau, Lộ Hàng bận rộn vừa kết thúc công việc bộn bề buổi sáng, thì chuẩn bị tới địa điểm ăn trưa đã hẹn với chủ tịch Thịnh Lai Từ cùng Phó Văn Thâm.
Vừa ngồi vào ghế lái phụ, tài xế khởi động xe, thì điện thoại của anh ta nhận được một cuộc gọi.
Với tư cách là trợ lý chủ tịch tập đoàn Quân Độ, số điện thoại Lộ Hàng cần phải nghe và gọi mỗi ngày là nhiều vô số kể, trong cuộc đời làm việc mấy năm anh ta đã học được mánh khóe giao tiếp xã hội khôn khéo và năng lực làm việc cẩn thận không sai sót, vì thế mà sự nghiệp phát triển thuận lợi suôn sẻ, cấp bậc chức vụ hiện tại đã tương đương với Phó chủ tịch, tiền đồ có thể nói là vô hạn.
Nhưng anh ta tuyệt đối không ngờ rằng, khủng hoảng nghề nghiệp của anh ta lại xuất hiện vào thời điểm này.
Nhìn thấy tên người gọi, anh ta liền cảm nhận được. da đầu tê dại, lập tức quay đầu báo cáo với người ngồi phía sau.
Phó Văn Thâm nâng mắt lên, lạnh lùng lướt nhìn điện thoại anh ta, rồi lại nhìn tài liệu trong tay.
“Nghe đi”
Thái độ của anh không rõ ràng, nên Lộ Hàng không thể dùng kinh nghiệm làm việc mấy năm nay của mình phán đoán tình hình lúc này, chỉ có thể dựa vào trực giác đang tăng mạnh trong khoảng thời gian này, mở loa ngoài, nói với thái độ cung kính: “Cô Chung, chào buổi trưa."
Sự kính sợ của anh ta đối với Chung Lê, đã sắp vượt qua cấp trên trực tiếp Phó Văn Thâm của mình.
Dù sao thì anh ta sớm đã thăm dò được sức chịu đựng của ông chủ, trên công việc hầu như là không bao. giờ phạm lỗi; nhưng với “bà chủ ảo” này, thì bản thân chính là ngưỡng chịu đựng không thể chạm.
Chung Lê đang ăn trưa, nghĩ rằng khả năng cao là Lộ Hàng cũng đang ăn trưa vào lúc này, vì thế mà đặc biệt chọn lúc này gọi tới.
“Trợ lý chủ tịch Lộ ăn cơm chưa?” Cô quan tâm hỏi.
“Vẫn chưa.”
“Sao vẫn chưa ăn vậy?”
Lộ Hàng liếc mắt nhìn, Phó Văn Thâm vẫn cúi đầu xem tài liệu, không phản ứng, anh ta lại cảm thấy như có gai đâm sau lưng.
Lộ Hàng không muốn tiếp nhận sự quan tâm thế này, cố gắng để giọng nói của mình nghe có vẻ máy móc mà không mất đi sự tôn kính: “Cô Chung, cô tìm tôi là có dặn dò gì sao?”
“Không có.” Chung Lê lại hỏi, “Chồng tôi có ở bên cạnh anh không?”
Lộ Hàng quay đầu xác nhận ánh mắt Phó Văn Thâm, mặc dù có chút bất ngờ, nhưng vẫn trả lời dựa theo ý anh: “Không có.”
“Vậy thì tốt.” Chung Lê nói: “Hỏi anh chút chuyện.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]