Buổi chiều, Tân Nghiên và bà nội Chung cùng tới Vịnh Thiên Phụ, Chung Lê đặc biệt rút ngắn giấc ngủ trưa dậy sớm 15 phút, trò chuyện nhây mãi để chờ tại phòng khách, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn ra cửa chính.
Chuông cửa vừa vang lên, dì Ngô chạy ra mở cửa, Tân Nghiên đỡ bà nội Chung tiến vào, nhìn thấy con gấu bäc cực ở huyền quan, ánh mắt dừng lại hai giây: “Đây là A Lê mua àI”
Vật trang trí kiểu động vật này không phải phong cách thường ngày của Phó Văn Thâm, nhưng nó đến từ một nhà thiết kế nội thất nổi tiếng, thiết kế và chế tác đều rất tỉ mỉ có cảm giác nghệ thuật, đặt tại huyền quan cũng không gây xung đột gì.
Nhưng Tân Nghiên liếc mắt qua liền biết, là do Chung Lê làm.
Bởi vì trong nhà họ cũng có một cái giống y đúc.
Bà nội Chung cười rộ lên, chỉ vào gấu bắc cực nói: “Đồ vật con bé này thích không thay đổi tý nào.”
Chung Lê tựa bên ghế salon kiễng chân ngóng trông, hai người vẫn chưa đi tới, đã thấy cô vươn hai cánh tay, oan ức không chịu nổi bĩu: “Ô ô ô, nhớ mẹ, nhớ bà lắm”
Tân Nghiên vừa bất đắc dĩ muốn nói một câu, lớn như thế rồi mà vẫn như trẻ con vậy. thì bà nội Chung đã nhanh hơn. mấy bước, đi qua ôm cháu gái của bà: “Ôi, cháu ngoan.”
Dì Ngô đi pha trà cho hai người, khi trở về, đã thấy Chung Lê đang ngồi giữa hai người, tay thì cầm tay bà nội, đầu thì ngả nghiêng muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397507/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.