Sau những ngày nắng liên tiếp, Vân Nghi nghênh đón một đợt hạ nhiệt.
Nhiệt độ bên ngoài mát mẻ, buổi chiều không ít người đi dạo.
Gió có chút lớn, Chung đại tiểu thư cảm thấy không tốt cho làn da của mình, hơn nữa còn sắp xuất viện, cô đã rất gấp rồi, chỉ ở trong hoa viên không đến mười lăm phút đã nói thím Trần đẩy cô về.
Trên bệ cửa sổ, Chung Lê cảm thấy phòng bệnh thiếu màu xanh lá cây nên bảo Phó Văn Thâm mua cho cô mấy chậu cây phát triển tốt, Tân Nghiên đang nói người cẩn thận dọn xuống, tạm thời bỏ vào trong hộp, thuận tiện vận chuyển.
Cửa sổ phía Tây lúc này đang đón nằng, chiếu vào phòng một mảnh ấm áp, Tân Nghiên đứng đó trong ánh nắng vàng.
Chung Lê vừa bước vào cửa đã bị vẻ đẹp của mẹ mình làm cho mê muội.
Cô lập tức tự mình đẩy xe lăn qua, dán vào chân Tần Nghiên làm nũng.
"Mẹ của con là bảo vật, mẹ của con là mỹ nữ bảo bối!"
Tân Nghiên bất đắc dĩ: "Sao còn quấn người hơn hồi trước. thế này."
Chung Lê ôm eo bà ấy: "Thích mẹ. Thật yêu mẹ. Một phút không thấy đã nhớ mẹ"
Thành thật mà nói, Tân Nghiên cũng có chút chịu không nổi.
Bà bảo thím Trần đẩy Chung Lê đến bên giường, miễn cho. người qua lại di chuyển đồ đạc đụng trúng cô.
Người đóng gói lại hết đống cây ôm hộp hỏi: "Những thứ này cũng đặt ở trong phòng tiểu thư sao?”
"Đặt ở sân thượng lầu hai đi", Tân Nghiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397486/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.