Sau những ngày nắng liên tiếp, Vân Nghi nghênh đón một đợt hạ nhiệt.
Nhiệt độ bên ngoài mát mẻ, buổi chiều không ít người đi dạo.
Gió có chút lớn, Chung đại tiểu thư cảm thấy không tốt cho làn da của mình, hơn nữa còn sắp xuất viện, cô đã rất gấp rồi, chỉ ở trong hoa viên không đến mười lăm phút đã nói thím Trần đẩy cô về.
Trên bệ cửa sổ, Chung Lê cảm thấy phòng bệnh thiếu màu xanh lá cây nên bảo Phó Văn Thâm mua cho cô mấy chậu cây phát triển tốt, Tân Nghiên đang nói người cẩn thận dọn xuống, tạm thời bỏ vào trong hộp, thuận tiện vận chuyển.
Cửa sổ phía Tây lúc này đang đón nằng, chiếu vào phòng một mảnh ấm áp, Tân Nghiên đứng đó trong ánh nắng vàng.
Chung Lê vừa bước vào cửa đã bị vẻ đẹp của mẹ mình làm cho mê muội.
Cô lập tức tự mình đẩy xe lăn qua, dán vào chân Tần Nghiên làm nũng.
"Mẹ của con là bảo vật, mẹ của con là mỹ nữ bảo bối!"
Tân Nghiên bất đắc dĩ: "Sao còn quấn người hơn hồi trước. thế này."
Chung Lê ôm eo bà ấy: "Thích mẹ. Thật yêu mẹ. Một phút không thấy đã nhớ mẹ"
Thành thật mà nói, Tân Nghiên cũng có chút chịu không nổi.
Bà bảo thím Trần đẩy Chung Lê đến bên giường, miễn cho. người qua lại di chuyển đồ đạc đụng trúng cô.
Người đóng gói lại hết đống cây ôm hộp hỏi: "Những thứ này cũng đặt ở trong phòng tiểu thư sao?”
"Đặt ở sân thượng lầu hai đi", Tân Nghiên nói: "Để cây trong phòng dễ sinh sâu bọ, con bé ngủ không ngon."
Thím Trần đang đỡ Chung Lê lên giường, nghe được lời này thì ngẩng đầu lên, nhìn người đang chuyển đồ.
'Thím Trần cẩn thận điều chỉnh gối đầu sau cô, mi tâm Chung Lê khế nhíu lại.
"Sao Phó Văn Thâm lại không tới."
Tân Nghiên nhìn người mang đồ đạc đóng gói ra khỏi phòng bệnh- Chung Lê năm viện tận một tháng, hành lý thật sự không ít.
Chờ mọi người ra ngoài, thím Trần cũng đẩy cửa rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại mấy người nhà họ Chung.
"Mẹ nói cho nó là không cần tới.", Tân Nghiên xoay người, đi đến ngồi xuống cạnh giường, "Hôm nay theo mẹ về nhà trước, chờ cho vết thương trên người con dưỡng xong, lại suy nghĩ chuyện khác. Mẹ đã không được gặp con trong thời gian dài rồi, mẹ nhớ con rất nhiều."
Chung Lê xém chút là bị dỗ ngọt rồi.
"Mẹ có thể đến sống với con. Con nói với ông bà luôn rồi, để cả nhà mình đến ở với nhau."
Tân Nghiên nói: "Đó là nhà Văn Thâm. Dù con có là gì của nó thì tài sản của riêng nó không liên quan gì đến con hết, con hiểu chưa”
Chung Lê rất nhạy bén hỏi: "Mẹ ơi, mẹ không muốn con quay lại với anh ấy phải không?"
Tân Nghiên không trực tiếp trả lời: "Về nhà với mẹ không tốt sao."
"Sau này chúng ta còn có rất nhiều thời gian, nhưng hiện tại có một số chuyện con muốn xử lý với Phó Văn Thâm."
Chung Lê chậm rãi nói: "Nam nhân cặn bã thì phải xử lý kịp thời, để lâu quá thì mọi thứ sẽ quá muộn. Mẹ, mẹ cũng biết, mẹ ở Úc lâu như vậy là vì giúp dì Tiểu Ngọc xử lý việc nhà mà."
Tân Nghiên cố gắng giảng đạo lý từ chính câu chuyện bà ấy đã trải qua: "Chuyện của dì Tiểu Ngọc liên quan đến con cái và tranh chấp tài sản, vậy nên mới phải giải quyết. Giữa con với Văn Thâm không có chuyện đó, nếu nó thích người khác thì chúng ta dừng lại ở đây đi, thế nào."
"Không được.", Chung Lê không cần suy nghĩ đã phủ quyết, "Con không thèm anh ấy, cũng không thèm tiền của anh ấy—— ừm, được rồi, vẫn là chút thèm, cơ mà con không thể chịu ủy khuất được. Anh ấy có thể không yêu con, nhưng anh ấy không thể lừa dối con như một đứa ngốc được."
"Nếu con chấp nhận bị chà đạp sỉ nhục như vậy, để người khác đánh vào mặt mình, cái gì cũng không làm, điều đó có nghĩa là chính bản thân con cũng đang nói tình yêu và tôn nghiêm của Chung Lê rất rẻ tiền, chúng là rác rưởi có thể tùy ý dẫm đạp. Nếu ngay cả bản thân con cũng coi thường mình như vậy, sau này sẽ không có bất kỳ tư cách nào để yêu cầu người khác yêu con, tôn trọng con nữa."
Nói đến mười phần đường hoàng, Tân Nghiên còn phải thừa nhận mấy câu này rất có đạo lý, cho nên không phản bác. gì được.
Bà xoa trán đau đầu nói.
"Nếu như mẹ kiên trì thì sao."
Vì từ nhỏ đã luyện múa nên từng cái giơ tay nhấc chân của Tân Nghiên luôn tao nhã thong dong, tốc độ nói bình thản,
không nhanh không chậm.
Nhưng khi bà bình tĩnh nhìn người khác sẽ có loại sức. mạnh làm người khác phải phục tùng.
"Mẹ hy vọng con sẽ về với mẹ hôm nay. Nếu con không muốn về, chúng ta có thể ở Nam Thành một thời gian. Nhiệt độ ở đó bây giờ rất dễ chịu, môi trường và không khí cũng tốt, rất thích hợp cho sự hồi phục của con."
Tân Nghiên nói: "Con có muốn làm điều này vì mẹ không?”
Chung Lê hơi nghiêng đầu, im lặng nhìn bà ấy, tựa hồ như đang suy nghĩ.
Tân Nghiên yên lặng chờ, không thúc giục.
Sau một thời gian, bà ấy nói cô: "Con cứ suy nghĩ đi."
Chung Lê rũ mắt xuống, giọng điệu chợt có chút tiếc nuối: "Nếu cha còn sống, không biết cha có ủng hộ con không."
Tân Nghiên dừng lại một chút. Chung Lê bĩu môi, khóe miệng trề xuống, giống như đang cố nén ủy khuất, rầu rĩ nói: "Nếu cha biết có người cô phụ con,
làm tổn thương con, cha sẽ giúp con đánh đuổi tên đó đi."
Nước mắt to như hạt đậu theo chữ cuối cùng đó tách tách rơi trên mu bàn tay.
"Bọn họ dám khi dễ con như vậy, chắc là bởi vì thấy con không cha bảo vệ."
Lời này vừa nói ra, hai ông bà đang ngồi trên sô pha, chờ Tân Nghiên thuyết phục Chung Lê bỗng nhiên đều khựng lại trong nháy mắt.
Bà Chung nhịn không được đỏ mắt, cúi đầu che miệng lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]