"Ông cho rằng tôi không lo lắng sao." Bà Chung nói: "Tính cách của cháu gái ông, ông còn không biết à. Mỗi ngày đều quấn lấy tôi làm nững, tôi không thể chịu đựng được. Bằng không ông qua nói chuyện với con bé đi."
Cháu gái bảo bối này suốt ngày làm nũng quấn người, ông Chung còn có thể không biết hay sao.
Không nỡ đánh, không nỡ măng, không nỡ nói một câu nặng nề.
Nhìn vào cặp mắt trông ngóng của cô, thật sự chỉ thiếu điều muốn hái sao trên trời tặng cho cô.
Đừng nói vợ, ông ấy cũng không chịu đựng được.
Bà Chung chậm rãi nói: " Chủ nhiệm Hoàng không phải đã nói phải thuận theo tự nhiên hay sao."
"Thuận theo tự nhiên" Ông Chung hừ lạnh: "Hiện tại con bé vẫn tin tưởng, không mảy may hoài nghi về những chuyện đó. Con bé vẫn coi Văn Thâm là chồng, bà để cho con bé xuất viện, nếu con bé muốn trở về bên Văn Thâm, thực sự bà muốn để Văn Thâm mang con bé đi sao?"
"Tiểu Lê muốn xuất viện?"
ml thanh đột nhiên vang lên khiến cả hai người dừng lại, đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa lớn.
Tần Nghiên mệt mỏi vội vào bước vào. Ở cửa, chiếc vali từ từ được người hầu mang vào.
Người vừa qua đời ở Sydney là bạn thân của Tần Nghiên từ khi còn nhỏ, mấy tháng trước đột nhiên mắc bệnh nặng, sau đó không thể cứu chữa, cấp cứu nhiều ngày cuối cùng cũng chẳng thể cứu vẫn.
Lưu lại một đôi nhi nữ, lớn nhất mới mười lăm tuổi; còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397482/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.