Sau khi nghe mẫu câu không sai biệt lắm đến lần thứ ba, Chung Lê bắt đầu trở nên không còn hứng thú nữa.
Dù không nhớ rõ người nhưng Chung Lê có thể dễ dàng biết được đối phương có thực sự quan tâm cô thật lòng hay không.
Ví dụ, hàng ngày Mạnh Nghênh đều luôn tranh cãi với cô, nhưng khi Chung Lê tỉnh dậy nhìn thấy cô ấy, cô liền biết người phụ nữ này thực sự quan tâm và thật lòng với mình.
Số người đã từng đến đây nhiều vô kể, nhưng là bạn bè thực sự thì rất ít.
Những người này đều là nịnh bợ, bát quái, xem náo nhiệt, cười trên nỗi đau của người khác... đều cùng một dạng.
Vì những người này thường không có ý thức tự nguyện rời đi ngược lại muốn kể lại chuyện cũ muốn gây ấn tượng với Chung Lê, hoặc đứng trước giường bệnh, biểu diễn cẩn thận, ý đồ cố gắng vượt lên thăng cấp thành chị em tốt - khi số người trong một nhóm vượt quá ba người. Cảm giác cạnh tranh trong DNA của con người xuất hiện, loại tình huống này sẽ đặc biệt rõ ràng - phòng của Chung Lê như vườn hoa và chợ chim, đủ loại mùi hương khác nhau và tràn ngập tiếng chim hót líu lo.
Kỹ năng diễn xuất của những người này còn không bằng một phần mười cô, Chung Lê cảm thấy nhàm chán, ngáp dài một cái bảo Mạnh Nghênh lấy ra một xấp giấy in và dùng đầu ngón tay điểm nhẹ vào đó.
"Điền vào biểu mẫu đăng ký trước. Chờ lúc tôi nhớ đến, tôi sẽ liên lạc lại."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397477/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.