Trong bệnh viện, Tiểu Tô đo huyết áp cho ông Chung bằng máy đo huyết áp thông minh, quả thật có chút cao.
Sau khi cho ông Chung uống thuốc hạ huyết áp, thấy ông vẫn còn giữ nguyên mặt ủ mày chau, liền khuyên nhủ: “Ông không nên gấp, có chuyện gì cũng không nên tức giận, cũng đừng kích động. Ông kiến thức rộng rãi, gió to sóng lớn gì mà không qua được kia chứ, đúng không."
Ông Chung cau mày: "Lúc còn thanh niên có chuyện gì mà tôi chưa từng gặp qua cơ chứ? Chỉ là chưa thấy ai có cháu gái bị ô tô đâm, còn bị chính mình làm cho ngất đi..."
Lại có một người chồng xuất hiện. Hai vị trưởng lão vẫn luôn cẩn thận theo dõi bệnh tình của Chung Lê, ngoại trừ người trong nhà cùng mấy vị chuyên
gia, họ không dám tiết lộ bất cứ điều gì với bên ngoài cả.
Bây giờ gặp chuyện lớn như vậy, tất nhiên không thể công khai ra ngoài được.
Tiểu Tô cho là ông vẫn đang lo lăng về vấn đề trí nhớ của Chung Lê, an ủi ông: “Tôi thấy mấy ngày nay trạng thái của Chung tiểu thư cũng không tệ, cô ấy bị thương nặng như vậy, hôn nhân lại đổ vỡ, nhưng lại vẫn có thể lạc quan như vậy, ngài là trưởng bối, cũng nên duy trì một thái độ lạc quan...
Nói xong, lại phát hiện ánh mắt ông trừng lớn, sắc mặt giống như càng kém hơn.
"Làm sao cô biết?" Tiểu Tô: "Biết cái gì?"
Bà Chung bình tĩnh hỏi: "Chuyện của tiểu Lê, các người đều biết sao?”
"Ồ, chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397472/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.