€ó lẽ là do khí chất trời sinh, hoặc cũng có thể là do lời nói của cô đầy đủ lý lẽ nên hành động này đặt trên người cô mà nói cũng không có gì là quá vô lý.
Phó Văn Thâm đứng cạnh giường, chiếc quần tây sẫm màu cách đôi chân trắng nõn của cô vài cm.
Giống như hai thế giới phân cách, hai màu trằng đen đối lập rõ ràng.
Anh cụp mắt xuống, lặng lẽ nhìn cô.
Chung Lê không hiểu được ý tứ trong ánh mắt của anh, tự thầm hỏi tại sao anh lại nhìn cô như vậy?
Chỉ là giúp cô đẩy xe lăn và nhấc chân giúp cô lên thôi, có cần không kiên nhắn như vậy không?
Cô giơ một chân lên.
"Nhìn cái gì vậy? Chẳng phải lúc kết hôn anh đã đọc lời thề tốt đẹp đó sao. Bất kể sinh, lão, bệnh, tử, nghèo hay giàu, anh cũng sẽ luôn yêu tôi. Hay bây giờ anh có người mới nên cảm thấy người mới tốt hơn người cũ, thậm chí nhấc cái chân bị gãy của tôi một chút cũng không muốn?"
Phó Văn Thâm vẫn im lặng.
Chung Lê lại khịt mũi: "Chỉ cần chúng ta một ngày. không ly hôn, tôi vẫn sẽ là vợ hợp pháp của anh. Chờ đến khi anh bệnh nan y hoặc bại liệt năm đây, thì người ở bên giường bệnh của anh chăm sóc cũng sẽ là tôi. Chỉ cần tôi không cho phép thì cô tình nhân nhỏ của anh cũng sẽ không có tư cách chăm sóc anh, cô ta muốn nhìn anh một chút cũng không được."
"Có lẽ anh cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397461/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.