Cô không nhớ nổi hình dạng của tra nam, đối với người đàn ông trước mắt này càng không thể đối chiếu chính xác.
Lửa giận trong lòng càng lên cao, Chung Lê vẫn duy trì giáo dưỡng như cũ, lễ độ hỏi dò: “Xin hỏi, anh là chồng tôi ư?”
Cô làm việc phân rõ ân oán, có thù báo thù, chỉ nhằm vào tra nam, không liên quan đến người khác.
Nếu nhận sai mà tổn thương đến người vô tội, thật không tốt chút nào.
Con ngươi đen như mực của người đàn ông vốn trầm tĩnh, thế nhưng trong khoảnh khắc nghe
thấy câu hỏi đó liền trở nên có chút gợn sóng.
Anh cụp mắt nhìn Chung Lê, dường như đang đoán xem vì sao cô lại hỏi như vậy.
Một lát sau, anh thu hồi ánh mắt từ trên người
“Hiện tại không phải.”
Đáp án dài bốn chữ này khá là ảo diệu, vừa 'phải' cũng vừa không phải'.
Hiện tại không phải - ý là, đã từng là hả, hiện tại đã không thể chờ đợi nổi mà muốn ly hôn, rũ sạch quan hệ với cô phải không?
Ngọn lửa nhỏ trong lòng Chung Lê không tự chủ được bốc lên, lan tràn từ trên xuống dưới.
Cô chậm rãi nhíu mày. “Phó Văn Thâm?”
Nhìn chằm chằm vẻ mặt đối phương, cuối cùng xác nhận.
Người đàn ông nhìn cô một cái, giọng điệu bình tĩnh: “Ừ”
Biết ngay mà. Người, tên, toàn bộ đều khớp cả. Đúng là anh rồi tên khốn kiếp này.
Cơn thịnh nộ tạm ngưng trước đó vì không tìm thấy đối tượng mục tiêu lại lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-mat-tri-nho/3397447/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.