"Mặc Hiên, vất vả cho cô rồi!"
Chủ nhiệm bước vào phòng, vỗ vỗ vai cô và thở dài.
Lâm Mặc Hiên khẽ lắc đầu: "Không sao, tất cả đều là việc tôi nên làm."
Chủ nhiệm và trưởng khoa biết rằng cô là một đứa trẻ mồ côi nên thường chăm sóc cô rất tốt.
Khi còn nhỏ, cô đã phải chịu đựng quá nhiều chuyện, nên khi những người khác đối xử tốt với cô, thì cô sẽ trả ơn.
Chủ nhiệm nói: "Tôi đã xem qua vết thương rồi, nếu cô không có chuyện gì nữa thì nên trở về nghỉ ngơi trước đi."
Lâm Mặc Hiên đồng ý.
Cô không quay lại biệt thự Nam Uyên, căn hộ của Ôn Trần vẫn còn đó, nên cô đến ở lại một lúc, để tiếp tục chuẩn bị món quà sinh nhật.
Giống như Ôn Trần, cô cũng rất yêu thích thiết kế.
Cầm bản phác thảo và chìm trong cảm hứng, như thể cả thế giới là của riêng cô, một sự thích thú không kiềm chế được.
Bận rộn một lúc đã hơn bảy giờ tối.
Cô xoa xoa cái bụng đói khát của mình, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi đồ ăn đến, thì màn hình hiển thị cuộc gọi của Cố Vân Thâm.
Cô nhíu mày rồi cúp máy.
Kết quả là, cuộc gọi khá dai dẳng.
Thấy không thể gọi đồ ăn được, làm cô cảm thấy khó chịu đến mức muốn block anh.
Ngay sau đó, cuộc điện thoại từ nhà cũ truyền đến.
Không phải vậy chứ, đến bà nội cũng vậy sao?
Lâm Mặc Hiên đành phải trả lời, nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-lanh-lung-cua-co-tien-sinh/3358129/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.