Renee cảm thấy cơn mệt mỏi tan biến ngay khi nhìn thấy con gái. Cô cảm thấy ấm áp và lâng lâng trong lòng.
- Hôm nay mẹ thế nào? Abby nhớ mẹ nhiều lắm.
Abby là một cô bé dễ thương. Đôi mắt cô bé to tròn như hai quả nho.
Cô bé đang cầm một chiếc điện thoại tự chế trên tay. Cô bé hướng một đầu điện thoại vào màn hình và áp đầu kia vào tai.
- Mẹ ơi, nếu mẹ có bí mật gì, cứ nói với Abby. Margaret sẽ không nghe thấy đâu.
Sự ngây thơ và đáng yêu của cô bé khiến Renee mỉm cười. Renee hùa theo và thì thầm.
- Hôm nay con có ngoan không? Có tè dầm không?
Mặt Abby, vốn đã đỏ như quả táo, càng đỏ hơn khi cô bé đỏ mặt.
- Mẹ hư quá, mẹ ơi. Con không tè dầm nữa. Giờ chỉ có anh cả mới tè dầm thôi!
- Hahaha, đúng rồi. Mẹ quên mất. Con không tè dầm nữa. Con chỉ thích nằm dài trên giường thôi.
- Mẹ ơi, về nhà đi. Nếu mẹ về, con sẽ không nằm ườn trên giường nữa. Cả anh hai và con đều nhớ mẹ nhiều lắm.
Đôi mắt cún con của Abby cụp xuống khi cô bé nói với vẻ thương hại.
- Con đừng lo. Mọi thứ ở đây đều ổn. Mẹ sẽ sớm về thôi. - Renee hứa với con gái.
Họ tiếp tục trò chuyện thêm một lúc nữa, nhưng Renee vẫn không thấy Adie đâu, nên cô bé hỏi Abby.
- Anh trai con đâu? Thằng bé không nhớ mẹ sao? Sao thằng bé không qua nói chuyện với mẹ?
- Ừm…
Abby chớp mắt và nói.
- Anh trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-cu-khong-the-cham-toi/4684845/chuong-396.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.