Một bữa tiệc đã được dọn ra cho bữa tối, với nhiều loại gia cầm và hải sản được phục vụ.
Stefan hơi cau mày khi ngồi xuống. Ông nội thường ăn nhẹ, vậy tại sao lại có nhiều món ăn được chuẩn bị như vậy?
Đây không phải là bữa tối đơn giản... Ông già chắc chắn đang có ý đồ gì đó.
Stefan không hỏi bất kỳ câu hỏi nào. Anh chỉ cầm d.a.o nĩa lên và chuẩn bị ăn.
Ông nội, người đang ngồi ở đầu bàn, hắng giọng.
- Chúng ta vẫn đang đợi ai đó. Sao phải vội thế?
Đúng như Stefan nghĩ! Anh hơi nhướng mày trước khi im lặng đặt d.a.o nĩa xuống. Anh đoán rằng có lẽ ông nội cũng mời Renee. Rõ ràng là ông đang cố sắp xếp mọi chuyện.
Giọng điệu của anh lạnh lùng khi gầm gừ.
- Ông nội, cháu biết ông đang nghĩ gì, nhưng những chuyện này không thể ép buộc được. Renee và cháu đã kết thúc rồi, vì vậy đừng lãng phí thời gian của ông nữa.
- Ha! Hãy mơ đi. - Ông nội nhàn nhã vuốt râu và mỉm cười bí ẩn.
- Ông sẽ không ép Ren phải cặp kè với một thằng khốn nạn như cháu đâu. Làm thế chỉ khiến con bé đau khổ thôi!
Stefan bối rối. Anh không ngờ ông già lại đổi phe nhanh như vậy, và anh cứ tự hỏi liệu ông có thành thật không.
Ngay lúc đó, một người hầu gái vui vẻ bước tới.
- Ông Hunt già, ông Hunt, bà Hunt đã tới rồi!
Renee đứng ngay sau người hầu gái, và cô tự tin bước vào phòng ăn.
Stefan khẽ đứng thẳng dậy, lạnh lùng nhìn cô như thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-cu-khong-the-cham-toi/4684571/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.