- Còn gì nữa không? - Renee quay lại, nhìn chằm chằm vào bàn tay của người đàn ông đang nắm lấy cổ tay cô, vẻ mặt cô bình tĩnh như mặt nước.
- Anh có muốn đáp lại không, anh Hunt?
Stefan im lặng nhìn cô lạnh lùng. Ánh mắt sâu thẳm của anh chứa đựng hàng triệu lời chưa nói.
Renee táo bạo bước tới, và khuôn mặt cô giờ chỉ cách anh vài milimet. Môi cô cong lên thành một nụ cười khẩy, và cô thì thầm chế giễu.
- Anh Hunt nổi tiếng là người hay oán giận, vậy tại sao phải giả vờ? Nếu anh tức giận, cứ trả đũa và tát tôi đi.
Đương nhiên, Stefan không nhấc ngón tay. Thay vào đó, anh nhìn những người xung quanh, thầm ra lệnh cho họ rời đi.
Chẳng mấy chốc, chỉ còn lại hai người trong nhà hàng lớn.
Stefan buông cô ra, và thở dài.
- Tôi không bao giờ muốn lợi dụng cô.... Tôi có thể đã nói dối khi nói rằng tôi yêu cô, nhưng tôi thực sự xin lỗi vì đã làm tổn thương cô.
Ánh sáng của chiếc đèn chùm làm nổi bật những đường nét đẹp đẽ của người đàn ông, khiến anh trông giống như một sinh vật siêu nhiên. Anh rất gần, nhưng cũng rất xa.
- Anh... đang xin lỗi tôi sao? - Renee cứng đờ, mắt mở to vì không tin.
Cô không ngờ rằng cậu chủ Hunt kiêu ngạo đến mức không thể chịu đựng được lại hạ thấp cái tôi của mình và xin lỗi.
- Không, cô hẳn đã nghe nhầm. - Stefan ho khan, trông có vẻ xấu hổ.
Anh nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-cu-khong-the-cham-toi/4684480/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.