Không nhìn thấy người, Nghiêm Hạo vội lấy điện thoại ra bấm dãy số quen thuộc, điện thoại kết nối rất nhanh, nhưng lại không nghe được giọng nói thân quen mà là giọng nói cứng nhắc lặp đi lặp lại, “Thuê bao hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” 
“A Hạo, con đã về rồi à, bay chuyến mấy giờ mà sao về sớm vậy?” Vu Phân Phương đi theo sau Nghiêm Hạo, nhìn thấy con mình về, vui mừng hỏi. 
“Mẹ, Mễ Giai đâu?” Nghiêm Hạo quay đầu nhìn mẹ, biểu cảm đau khổ và luống cuống. 
Vu Phân Phương sửng sốt, “Mễ Giai không ở trong đó sao? Lạ thật, bình thường giờ này là con bé đã dậy rồi” Nói thầm, đẩy Nghiêm Hạo ra tìm kiếm trong phòng. 
“Tối qua Mễ Giai có về không mẹ?” Nắm bả vai Vu Phân Phương, Nghiêm Hạo vội vàng hỏi. 
“Đương nhiên là có về” Vu Phân Phương nhìn anh kỳ quái, sao bà cảm thấy Nghiêm Hạo hôm nay có vẻ là lạ. 
“Vậy cô ấy đi ra ngoài lúc nào?” Có lẽ anh vẫn kịp đuổi theo cô, Nghiêm Hạo đoán trong lòng. 
“Cái gì mà đi ra ngoài lúc nào? Mễ Giai không ở trong phòng sao?” Bà kéo Nghiêm Hạo ra rồi nghiêng người đi vào, không có, đúng là không có người. Bà lầm bầm tự nói một mình, “Kỳ lạ, sớm như vậy mà con bé đã đi đâu?” 
“Mẹ cũng không biết cô ấy đi đâu” Nghiêm Hạo nản lòng, lời định nói với mẹ nhưng cuối cùng lại thành tự nói với chính mình. Xoay người dựa vào cánh cửa, đau đớn nhắm chặt mắt, hai tay nắm chặt. 
“Đây là cái gì?” Vu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bi-mat/1849958/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.