Chương trước
Chương sau
Lúc Nghiêm Hạo tới công ty, công ty đã có chút hỗn loạn, đội trưởng nhóm thi công công trình và chủ thầu đang ngồi trong phòng hội nghị, la hét ầm ĩ đòi gặp người đứng đầu công ty. Bởi vì họ đều là người lao động chân tay nên cách nói năng hơi thô lỗ, những người quen làm việc trong văn phòng hay còn gọi là những ‘thành phần trí thức tinh anh’ cũng không dám đến gần nói chuyện với họ, sợ chọc giận họ họ sẽ động thủ, làm liên lụy đến bản thân.
Xuyên qua cửa kính lớn, nhìn mấy người vạm vỡ ngồi trong phòng hội nghị, Nghiêm Hạo chau mày hỏi thư kí Lưu, “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”.
“Chẳng phải đã rất rõ ràng sao, sáng nay bọn họ dẫn theo vài người cứ như vậy xông lên, chúng tôi không ngăn cản được, họ bảo công ty khất nợ bọn họ hai tháng lương, còn nói chúng ta ăn bớt khoản tiền của công trình”. Thư kí Lưu giải thích nhanh gọn cho Nghiêm Hạo về tình hình bên trong.
Nếp nhăn giữa hai mày lại chặt thêm, gần như có thể viết thành chữ ‘xuyên’ (川),quay đầu nhìn, dường như không tìm được người nên xuất hiện, bèn hỏi, “Trợ lý Diêu đâu, chuyện công trường bên đó không phải do cô ta phụ trách sao?”.
“Hai ngày nay đều không thấy cô ấy, từ sáng đến giờ tôi đã gọi vài cuộc điện thoại nhưng vẫn không liên hệ được với trợ lý Diêu”. Sau khi phát sinh chuyện này, trước tiên cô đã thử liên lạc với trợ lý Diêu, nhưng đều không liên lạc được, từ di động đến điện thoại bàn ở nhà, những phương tiện có thể liên lạc cô đều đã thử nhưng vẫn không thể liên hệ được với Diêu Mẫn.
Mày Nghiêm Hạo càng nhăn chặt, anh có một dự cảm không tốt, “Gọi Bạch Lâm đến văn phòng tôi”. Chỉ mong mọi chuyện sẽ không như anh nghĩ.
Thư kí Lưu gật đầu, lập tức nhấc điện thoại gọi cho Bạch Lâm. Nhưng. . . Chuyện này, chuyện này không phải là quá trùng hợp chứ, Bạch Lâm cũng không thấy đâu. Thư kí Lưu có chút uể oải ngẩng đầu báo với Nghiêm Hạo, “Nghiêm tổng, trưởng phòng Bạch. . Trưởng phòng Bạch cũng không liên lạc được”.
Nghiêm Hạo nhắm chặt mắt, tay bất giác nặng nề gõ xuống mặt bàn, cúi đầu nguyền rủa, “Chết tiệt”. Không nói thêm gì với thư kí, xoay người đi thẳng vào phòng hội nghị.
Nghiêm Hạo mở cửa tiến vào, lúc trước anh đi thị sát công trường, đội trưởng nhóm thi công và vài chủ thầu cũng biết anh, thấy anh tiến vào, nhao nhao đứng lên hỏi. Mỗi người một câu nói năng loạn xạ, Nghiêm Hạo bất đắc dĩ giơ tay ý bảo bọn họ yên lặng, sau đó mở miệng, “Các anh cử ra một người đại diện trình bày cụ thể xem là chuyện gì, hiện giờ tôi vẫn chưa hiểu rõ tình huống này là thế nào”.
“Chuyện gì? Chuyện là các người thiếu chúng tôi hai tháng lương, đến bây giờ số tiền đợt cuối cho công trình vẫn còn kề cà chưa gửi xuống, chỉ biết giục chúng tôi đẩy nhanh tiến độ, không có tiền thì làm sao mà đẩy được, mấy anh em thậm chí còn không có gì để ăn”. Đội trưởng nhóm thi công nói, giọng điệu vô cùng tức giận, tư thế gần như muốn đánh nhau.
“Đúng thế, chúng tôi đều là người làm thuê, nhận thầu một công trình, đằng sau còn nhiều anh em phải nuôi gia đình, công ty của anh lớn như vậy, lại cứ giục giã đẩy nhanh tiến độ công trình, không có tiền, không có lương thì làm sao chúng tôi làm cho anh đây”. Một công nhân trong nhóm nhịn không được cũng đứng ra nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay anh nhất định phải trả lại công bằng cho chúng tôi”. Những người khác cũng phụ họa theo.
“Các anh nói vẫn chưa nhận được khoản tiền đợt cuối của chúng tôi?”. Nghiêm Hạo lựa ra trọng điểm hỏi.
“Nói chính xác hơn là khoản tiền sau cùng này có phần bất thường. Trước kia, người của các anh nói với chúng tôi vốn quay vòng của công ty đột nhiên trục trặc, hai khoản tiền trước chỉ nhận được một ít, còn nói lương của mấy người chúng tôi tạm thời xin khất, đợi khoản tiền sau cùng sẽ gộp vào trả chung. Những chuyện này không quan trọng, chúng tôi ai cũng hiểu, nên chúng tôi cũng cố hết sức động viện anh em trên công trường. Nhưng hôm qua, khoản tiền cuối cùng đã nhận được rồi, con số so ra ít hơn trước kia, chúng tôi lập tức liên hệ với trợ lý Diêu bên các anh, nhưng gọi điện suốt một ngày trời mà không ai bắt máy, liệu thế này có phải chúng tôi bị lừa không? Bây giờ thấy công trình đã hòm hòm rồi, sau đó muốn hất cẳng chúng tôi phải không, làm gì có chuyện đấy”. Bọn họ nói có phần giận dữ, tâm trạng cũng tương đối kích động. Nói rồi còn rút từ trong túi ra giấy chuyển tiền của mấy lần trước, con số ghi trong giấy quả thực là một trời một vực so với con số công ty gửi xuống.
Nghiêm Hạo vẫn cau mày, nghe xong lời bọn họ nói, nhìn tờ danh sách bọn họ lấy ra, mày càng nhíu chặt, mỗi một khoản tiền của công ty đều được gửi xuống đúng hạn và đầy đủ, vì sao đến tay bọn họ lại không trọn vẹn, có lẽ qua trung gian đã bị ăn bớt vài phần, vậy có bao nhiêu người tham gia vào chuyện này?
“Chuyện này tôi sẽ cho mọi người một câu trả lời xác đáng, mỗi một khoản tiền của công ty gửi xuống đều được ghi lại rõ ràng, và theo tôi được biết tiền đều được gửi xuống đầy đủ, cụ thể phát sinh vấn đề ở giai đoạn nào tôi nhất định sẽ làm rõ để trả lại công bằng cho mọi người”. Nghiêm Hạo cam đoan với bọn họ.
“Giải thích, bây giờ chúng tôi cần một lời giải thích, lúc trước chúng tôi đã giục trợ lý Diêu nhanh chóng gửi tiền xuống, cô ta cứ một mực từ chối, nói rằng các anh sẽ sớm sắp xếp để bàn giao tiền cho chúng tôi, nhưng bây giờ thì sao? Kết quả đâu? Hoàn toàn ngược lại, trợ lý Diêu mấy ngày nay không thấy bóng dáng, gọi điện thoại thì không kết nối được, anh bảo chúng tôi tìm ai nữa đây, chính vì chúng tôi tìm không thấy người nên mới phải mò đến tận cửa”. Nếu có thể bọn họ cũng không muốn náo loạn đến mức này, dẫu sao nghề của bọn họ là nhận thầu công trình, về lâu về dài vẫn phải dựa vào những công ty kinh doanh bất động sản để kiếm miếng cơm, huống hồ những công ty bất động sản làm ăn chân chính ở Thượng Hải chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nếu để mối quan hệ này trở nên căng thẳng thì bọn họ cũng sẽ gặp bất lợi.
“Hiện giờ bên chúng tôi cũng đang tìm cách liên lạc với trợ lý Diêu, chúng tôi cũng hy vọng mọi chuyện nhanh chóng được làm rõ. Như thế này đi, các anh cho tôi ba ngày, nhất định tôi sẽ cho các anh một đáp án thuyết phục”. Nghiêm Hạo nhìn bọn họ, ánh mắt kiên định, giọng nói hàm chứa khí phách đặc trưng.

Vài người ở đây quay sang nhìn nhau, không biết có nên tin lời anh nói hay không, những lời này lúc trước bọn họ đã nghe Diêu Mẫn nói quá nhiều, gần như đã miễn dịch, nhưng dường như anh nói…
Nghiêm Hạo đương nhiên nhận ra bọn họ vẫn băn khoăn nghi ngờ, liền nói tiếp, “Tôi biết bây giờ các anh không tin lời tôi nói, nhưng các anh nên hiểu rõ, chúng ta hợp tác không phải mới chỉ lần một lần hai, lúc trước Vũ Dương chúng tôi có bạc đãi các anh hay không, lần này là nội bộ công ty chúng tôi gặp chút vấn đề, chắc chắn ba ngày sau tôi sẽ cho các anh một câu trả lời vừa ý”.
Đám người đó anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, trao đổi bằng ánh mắt rất ăn ý, sau đó đội trưởng nhóm thi công đại diện nói, “Được, chúng tôi tin tưởng anh thêm một lần, nhưng đúng ba ngày sau các anh phải cho chúng tôi một lời giải thích rõ ràng”.
“Các anh yên tâm, Nghiêm Hạo tôi đã nói thì sẽ giữ lời”.
Sau khi Nghiêm Hạo cam đoan, chuyện này cũng tạm thời lắng xuống, tiễn bọn họ về, Nghiêm Hạo lập tức triệu tập một vài trưởng phòng để điều tra vụ này đến cùng, thư kí lại tiếp tục gọi điện cho Diêu Mẫn và Bạch Lâm, nhưng vẫn như trước không liên lạc được.
Nghiêm Hạo nhẹ tay vuốt mi tâm, vẻ mặt có chút mỏi mệt. Hai ngày nay đột nhiên phát sinh quá nhiều chuyện, liên tiếp liên tiếp nhau, kết quả sơ bộ của cuộc họp vừa rồi có thể khẳng định công quỹ đã bị Diêu Mẫn và Bạch Lâm liên thủ tham ô, toàn bộ số tiền lên tới gần năm trăm ngàn. Bạch Lâm là trưởng phòng tài vụ, Diêu Mẫn là trợ lý của anh, thường ngày có thể ra vào văn phòng của anh bất cứ lúc nào, những khoản tiền của công ty đều phải có chữ kí và con dấu của anh, mọi chuyện trong hai ngày vừa rồi xảy đến quá nhanh, chỉ vì chuyện của Nghiêm Nhiên mà khiến anh không còn tâm trạng để ý đến chuyện công ty, bọn họ liền thừa cơ ra tay, biển thủ công quỹ rồi bỏ đi, thần không biết quỷ không hay, hai người hợp tác cũng xem như là thiên y vô phùng[1].
Cốc cốc cốc, có tiếng gõ cửa, thư kí Lưu bưng vào một tách cà phê để nâng cao tinh thần.
“Vẫn chưa liên lạc được với hai người đó sao?”. Nghiêm Hạo mở miệng hỏi, mặc dù đã biết câu trả lời nhưng vẫn không nhịn được hỏi lại.
Thư kí Lưu lắc đầu, “Tôi đã phái người đến chỗ ở của họ, có điều không có người ở nhà”.
Nghiêm Hạo mệt mỏi gật đầu, “Gọi người của phòng tài vụ đến văn phòng tôi, không có chuyện gì thì cô ra ngoài đi”.
Thư kí Lưu gật đầu, xoay người rời đi.
“Hiện tại vốn lưu động của công ty chúng ta còn bao nhiêu?”. Nhìn giám đốc tài vụ ngồi đối diện, Nghiêm Hạo hỏi.
“Không đến ba trăm vạn”. Cung kính trả lời, trước khi đến đây anh đã tính toán rành mạch lại toàn bộ tài chính hiện thời của công ty.
Đau đầu, có lẽ do hai ngày nay đều ngủ không ngon, có lẽ là bị sự việc buổi sáng làm cho tức giận, bây giờ Nghiêm Hạo cảm thấy đau đầu tưởng chừng như sắp nứt ra, hai tay ấn huyệt thái dương, thấp giọng nguyền rủa, “Chết tiệt”.
Giám đốc tài vụ mặt không đổi sắc ngồi đó, anh hiểu rất rõ tính chất nghiêm trọng của vụ việc này, cũng hiểu Nghiêm Hạo có phản ứng như vậy là hoàn toàn bình thường.
Tiếng chuông di động phá vỡ không khí yên tĩnh hiện tại, Nghiêm Hạo có phần mỏi mệt, nhưng màn hình báo là Mễ Giai, anh vẫn nghe máy, phẩy tay ý bảo giám đốc tài vụ đi ra ngoài, “Mễ Giai”. Nghiêm Hạo cố gắng hết sức thả lỏng giọng điệu của mình, bằng không cô ấy sẽ phát hiện ra sự bất thường.
“Công ty không có việc gì chứ?”. Giọng điệu của Mễ Giai dịu dàng, có chút yếu ớt. Buổi sáng sau khi nghe điện thoại anh liền vội vã rời đi, cô biết nhất định là công ty đã xảy ra chuyện, hơn nữa hẳn là không phải chuyện nhỏ.
“Không có chuyện gì, em đã ăn trưa chưa?”. Nghiêm Hạo vô tình nói nhiều, âm thầm chuyển sang đề tài khác.
“Em ăn rồi, không cần lo cho em”. Anh không muốn làm cô lo lắng, cô cũng vậy.
“Ừm, hôm nay công ty có hơi nhiều việc, buổi tối anh đến với em”.
“Em không sao đâu, anh cứ giải quyết công việc đi, buổi tối đừng tới đây nữa, về nhà ngủ một giấc cho khỏe, buổi tối dì sẽ đến đây giúp em”. Mễ Giai đau lòng nói với anh, cô biết tối qua anh ở bên cạnh mình cả đêm, cũng lo lắng cho mình cả đêm, gần như không ngủ được.
“Anh biết rồi”. Nghiêm Hạo đáp.
Hai người nói chuyện phiếm vài câu nữa mới cúp máy.
Sau khi cúp máy, nụ cười trên mặt Nghiêm Hạo cũng nhạt dần. Thở dài một tiếng, trước mắt qua những gì nắm được có thể xác định việc này liên quan đến Bạch Lâm và Diêu Mẫn, hiện thời hai người này lại không rõ tung tích, có lẽ chỉ còn cách nhờ đến sự giúp đỡ của các cơ quan tư pháp.
Ấn điện thoại nội bộ, đường dây trực tiếp nối thẳng đến chỗ thư kí ngồi bên ngoài, Nghiêm Hạo trầm giọng nói, “Gọi điện báo cảnh sát đi”.
_________________
[1] Ý là hoàn hảo, không chê vào đâu được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.