Ngay khi cô ấy định hôn môi, đột nhiên, một tiếng bịch, Phương Thanh Liên đã ngã nhào từ trên xe lăn.
"Tối tôi quay về, ngoan ngoãn đợi tôi ở nhà."
Lục Kiến Thâm kề sát bên tai cô nói xong, sau đó liền đẩy cô ra, chạy tới đỡ Phương Thanh Liên: "Đau không? Có bị thương chỗ nào không?"
"Chân rất đau."
Phương Thanh Liên dáng vẻ trông yếu đuối mỏng manh, khóc lóc.
Lục Kiến Thâm bế cô ngồi lên xe lăn, sau đó ngồi xổm xuống, tự mình nắn mắt cá chân cho cô ta.
Một cảnh tượng như vậy, thật đằm thắm biết bao!
Dù trái tim Nam Khê có mạnh mẽ đến đâu, vẫn không đủ dũng khí để xem thêm.
Cô quay người, không thèm nhìn hai người họ, bước thẳng về phía trước.
Đột nhiên, cổ tay bị ai đó véo.
Lục Kiến Thâm lao tới trước mặt cô như một “mũi tên”: “Có nghe thấy tôi vừa nói gì không?”
"Nghe thấy thì sao? Không nghe thấy thì sao?"
"Vậy được, tôi sẽ lặp lại lần nữa, đêm nay ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi."
Nam Khê gạt tay anh ra, đi thẳng về phía trước.
Còn ngoan ngoãn chờ đợi anh? Dựa vào cái gì chứ?
Lục Kiến Thâm, tôi không phải là thú cưng mà gọi đến là đến gọi đi là đi.
Dựa vào đâu anh nói tôi đợi, tôi phải chờ đợi.
Vậy ba đêm đó, mỗi ngày cô đều đợi anh trên sô pha ở phòng khách, đợi đến khi trái tim lạnh giá, đợi đến khi trái tim lạnh buốt.
Suốt ba ngày trời, nhưng cũng không đợi được sự hiện diện của anh, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại không có.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nguoi-vo-bi-an-luc-thieu-gia/455122/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.